BÀN TRÒN Lớp học chữ đẹp và quan niệm về cái đẹp

Ngay từ khi còn nhỏ, phụ huynh nên chỉnh cho con mình từ tư thế ngồi, cách đặt tay hay đơn giản là cách cầm bút của các bé. Vì nếu không chỉnh từ đầu về sau sẽ tạo thói quen và như vậy khó cải thiện được nét chữ cũng như bé không viết nhanh và đẹp được.

Dưới đây là một vài hình ảnh về cách cầm bút sai:


Kẹp bút giữa ngón tay trỏ và ngón giữa

(Kẹp bút giữa ngón tay trỏ và ngón giữa)


Khi viết cầm bút bằng hai đầu ngón tay

(Khi viết cầm bút bằng hai đầu ngón tay)



Và cách cầm bút đúng:


Cách cầm bút đúng nhất
http://luyenchudepkimi.com/cam-but-nhu-the-nao-la-dung.html
 
Dạy bé ngồi học đúng tư thế
Con yêu nhà bạn chuẩn bị vào lớp 1, bạn đã chuẩn bị mọi hành trang cần thiết cho bé. Quần áo mới, sách vở cùng những kỹ năng cần thiết để bé không bỡ ngỡ khi tiếp xúc với môi trường mới. Tư thế ngồi học và cách cầm bút là một trong những ký năng cần thiết mà ba mẹ nên hướng dẫn và chuẩn bị cho bé.

Cách ngồi đúng tư thế
Khi bé tới trường, hoạt động thường xuyên và chiếm nhiều thời gian nhất đó là ngồi học bài. Mẹ nên hướng dẫn và cho bé làm quen với cách ngồi đúng tư thế để tránh bị vẹo cột sống hay gù lưng đồng thời giúp bé có thể tiếp thu kiến thức một cách tốt nhất, thoải mái nhất.

be-ngoi-hoc.png

Ảnh: Sưu tầm Internet

Bé ngồi học bài đúng tư thế sẽ giúp bé tiếp thu kiến thức tốt hơn

– Tư thế ngồi viết phải thoải mái, không gò bó.
– Khoảng cách từ mắt đến vở 25 -30 cm.
– Cột sống luôn ở tư thế thẳng đứng, vuông góc với mặt ghế ngồi.
– Hai chân thoải mái, không chân co chân duỗi.
– Hai tay phải đặt đúng điểm tựa quy định. Tay trái để xuôi theo chiều ngồi, giữ lấy mép vở cho khỏi xô lệch, đồng thời làm điểm tựa cho trọng lượng nửa người bên trái.
– Ánh sáng phải đủ độ và thuận chiều, chiếu từ bên trái sang.

Cách cầm bút đúng
– Tay phải cầm chắc bút bằng 3 ngón tay (cái, trỏ, giữa). Đầu ngón trỏ cách đầu ngòi bút chừng 2,5cm.
– Mép bàn tay là điểm tựa của cánh tay phải khi đặt bút xuống bàn viết .
– Lúc viết, điều khiển cây bút bằng các cơ cổ tay và các ngón tay.
– Không để ngửa bàn tay quá, tạo nên trọng lượng tì xuống lưng của hai ngón tay út va áp út (ngón deo nhẫn).
– Ngược lại không úp quá nghiêng bàn tay về bên trái (nhìn từ trên xuống thấy cả 4 ngón tay: trỏ, giữa, áp út và út).
– Cầm bút xuôi theo chiều ngồi. Góc độ bút đặt so với mặt giấy khoảng 45 độ. Tuyệt đối không cầm bút dựng đứng 90 độ.
– Đưa bút từ trái qua phải từ trên xuống dưới các nét đưa lên hoặc đưa sang ngang phải thật nhẹ tay, không ấn mạnh đầu bút vào mặt giấy.
– Ở giai đoạn viết chì, cần chuẩn bị chu đáo cho đầu nét chì hơi nhọn đúng tầm. Nếu quá nhọn dẫn đến nét chữ quá mảnh, đôi khi còn chọc thủng giấy. Ngược lại, đầu nét chì quá “tù”, nét chữ quá to, chữ viết ra rất xấu.
http://bekhoemevui.vn/nha-ban-da-ngoi-hoc-dung-tu/
 
Cảm ơn bác Lão Ngố đã động viên, như em nói, em không phải không học cách cầm bút của thiên hạ và cũng không phải không biết cách cầm bút của thiên hạ. Biết mình biết người, hiểu mình hiểu người, biết đúng - biết sai - biết điều mới là mục đích học của em. Em thích câu: Đừng luyện tập đến khi bạn đúng mà hãy luyện tập đến khi bạn không thể sai được, câu mà em vẫn thường viết.
Đối với người mới học ai cũng khuyên, học để nhớ, nhưng với em, em khuyên học để quên.
Trong tác phẩm Ỷ Thiên Đồ Long ký, ông đã nói về nhân vật Trương Vô Kỵ như sau:

Lúc còn là một thiếu niên, nhưng nhờ thông minh, lại gặp duyên kỳ ngộ, nên Trương Vô Kỵ đã có nội lực thâm hậu, võ công cao cường. Một hôm nghe tin phái Võ Đang bị cường địch tấn công, sư tổ bất ngờ bị ám hại, chàng lên núi giải cứu. Vô Kỵ giả dạng là một tiểu đồng để tránh bị phe địch nhận diện, nhưng nói rõ thân phận cho sư tổ Trương Tam Phong biết. Trương Tam Phong đang bị trọng thương, không thể nghênh địch được, nên phải truyền thụ cho Trương Vô Kỵ một pho kiếm pháp vừa mới sáng chế ra. Pho kiếm pháp này chỉ có mười mấy thế, nhưng chiêu thức biến hóa vô lường. Dạy được một lúc, Trương Tam Phong hỏi: “Con nhớ được mấy phần?”. Vô Kỵ trả lời: “Chỉ nhớ được ba phần”. Sư tổ nói: “Tốt”. Một lúc sau lại hỏi: “Con nhớ được bao nhiêu?”. Vô Kỵ đáp: “Con quên hết cả rồi”. Trương Tam Phong vui mừng: “Vậy bây giờ con có thể ra đấu với quân địch được rồi”.
Hôm nay em nói thêm về cái sự nhớ quên này. Thường sự vật luôn có 2 mặt đối lập nhau song song tồn tại như 2 mặt của 1 đồng tiền. Nhớ và quên cũng thế.
Nhà trường thầy cô gia đình thường bắt con học để nhớ để trả bài, cái này ngoài phạm vi bàn luận của em ngày hôm nay.
Em muốn lấy 1 số ví dụ khác về nhớ quên trong thường nhật, một số ví dụ đã từng được nói đâu đó trên diễn đàn, ví dụ mà em quen thuộc, nay nhắc lại:
1. Đi xe máy: lúc mới đầu học đi, chúng ta thường không thoải mái, cứng nhắc. Khi mới học thì khi rẽ chúng ta thường lúng túng khi phải " nhớ " để xử lý đa nhiệm: mắt liếc gương, tay bật đèn rẽ, sau đó để tay vào còi, chân ấn phanh....còn khi chúng ta đã " quên " thì làm khá thoải mái.
2. Bơi: khi ở trên bờ, chả ai nhớ được là bơi dưới nước như thế nào, phải làm sao, nhưng khi xuống dưới bể thì lập tức nhớ lại, và mọi kỹ thuật, động tác như bản năng.
3. Bóng bàn, tennis: cảm nhận quả bóng qua mặt vợt, khi bóng xoáy có thể tạo được độ xoáy và cảm nhận được độ xoáy của quả bóng thông qua 1 vật cứng như cán vợt và mặt vợt
4. Em ấn tượng với các cách luyện tập của SEAL : họ là những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất nhưng luôn luyện tập mỗi ngày. Bởi khi ở chiến trường chạm trán nhau, bạn mới chỉ giật mình thì họ đã rút súng ra găm đạn vào người bạn.
Những ví dụ trên là ví dụ rời rạc. Nhưng em lại muốn nói là sự học nếu chỉ mới " nhớ " là mới chỉ đi vào tầng thứ 1: ý thức. Đi sâu hơn nữa, sự học sẽ đi vào tiềm thức - tầng thứ 2, là khi gặp thì nhớ ra. Còn tầng cuối cùng là vô thức, làm như tự nhiên bản năng, làm không phải nghĩ, không có trở lại gì và rất nhanh.
Với đa phần học sinh sinh viên thì chỉ là ý thức, học xong trả bài xong thì quên. Còn nếu đạt được tầng 3, yêu , đam mê để đến mức cứ cầm bút là có thể viết y hệt những gì mình muốn, mới có thể đạt được đến " phi bạch " của thư pháp chữ thảo, người ta dùng rất ít mực để ngay trong nét bút đáng lẽ phải đậm, lại có chỗ bị rách ( hoặc hiểu ý: bút tận ý chưa tận ) nhằm nêu lên " cái vô " - vô cực - trái với cái hữu ( khái niệm trong Kinh Dịch ). Đó là sự tồn tại của màu trắng trong chữ, của cái trống không trong tranh, của cái im lặng trong nhạc, của cái không lời trong thơ, của cái dư âm trong lòng người....Nghệ sỹ phải làm thế nào cho " cái vô " ấy xuất hiện và biểu lộ ngữ nghĩa của nó. Nghệ thuật này chủ trương tạo nên mối quan hệ giữa " cái vô " và " cái hữu " sao cho người nghe, người xem, người đọc qua mối quan hệ giữa 2 cái này được hiểu rẳng " cái hữu " chỉ là 1 khoảnh khắc, 1 biểu hiện cá biệt của " cái vô " mà thôi. Cách viết như vậy gọi là " phi bạch : tức là " cái trắng bay ". Nói khác đi viết mực đen trên giấy trắng thì cái trắng phải bay mới là danh bút. Viết lối rồng bay phương múa không phải danh bút, bởi lúc đó cái đen bay vào. Với chữ Hán là thế, chữ Latinh là khoảng trống - space giữa các con chữ, giữa các chữ, nét oval, nét đứt giao thoa và nhiều thứ khác nữa để biểu hiện sự liên miên, khoảng trống cân bằng giữa con chữ, dòng chữ và cả bài.
Cái " quên " là cái nhuần nhuyễn, người ta gọi là " thợ " nhưng nếu nhuần nhuyễn như " thợ " và có nét ngẫu hứng thì được gọi là " nghệ sỹ ".
Do đó viết nếu đạt được cái quên, nhưng nếu cầm bút mà giống như ý tưởng theo đầu ngọn bút toát ra truyền được cảm hứng đến người đọc về công phu, ý tưởng, để người đọc hiểu điều mình muốn truyền tải ( cái vô, cái " ý tại ngôn ngoại " ) thì đã là làm đúng lắm vậy.
Vài dòng chia sẻ của 1 người luôn cố gắng luyện tập để bản thân mình của ngày hôm nay tiến bộ hơn bản thân mình ngày hôm qua.
 
Đọc bài của bác , em chợt hiểu thêm triết lý về ngòi bút của Nhật. Trước nay em chỉ nghĩ nét mực của ngòi Nhật chủ về sự điều hòa - tiết độ , và thích viết nó trong tuyệt đối im lặng để cảm nhận được sự tự thân và phản thân chính mình . Nay hiểu thêm ý " phi bạch" rồi . Bác không nói rõ ra ý này em không biết thật . Cám ơn bác .
 
Cảm ơn bác tronghiep đã động viên, với những bác như bác tronghiep, zippen, truc tran, lão ngố đều là những bác lớn tuổi đã trải qua nhiều việc trong cuộc sống, đã qua cái tuổi " tri thiên mệnh ", còn với em mới chỉ đang ở cái tuổi bắt ' đầu tập đi " mà thôi. Mọi thứ đều chung nguồn gốc, nhớ quên thì nhiều người đã nói rồi ah, em cũng chỉ chép mỗi nơi 1 chút, biên tập lại để nói thêm về cái mình đam mê.
Người chưa hiểu ý đọc sẽ cười to thậm, nhưng nếu hiểu ý thì cũng không cần phải nói thêm bất cứ điều gì và tự chiêm nghiệm như bác nói.
Em nói ra là vẫn còn dại, nhưng các bác châm trước cho cái sự này, bởi em muốn không phải chỉ có em mà muốn nhiều người tự ngộ được, tự làm được, và trên tất cả những ham muốn đời thường từ tiền tài, vật chất, buôn bán kinh doanh, cơm áo gạo tiền vẫn tìm được cái cao đẹp của tâm hồn.
Em được nghe nhiều thông tin, trên này cũng nhiều bác không thích em, nhưng với em chuyện yêu ghét vốn em quá quen từ lâu rồi, và em luôn cố gắng vì những người muốn học, em chưa từng quen biết có cái nhìn tốt hơn, tư liệu nhiều hơn và sẽ vượt xa hơn em nữa. Và khi đó, cái sự dùng vở Hồng Hà, mực Hồng Hà sẽ không còn hạn chế và người ta sẽ muốn thứ cao hơn, lúc đó nhiều bác trên này sẽ đổi cách nghĩ về em hơn chăng:D
Còn về quên nhớ, em lấy tư liệu để các bác tham khảo, chứng minh 1 điều em chỉ là người đi sau, nhiều người đi trước cũng đã ngộ ra từ lâu rồi.
http://van-hocdalat.org/files/NhoVaQuen_van_.pdf


NHỚ VÀ QUÊN


( Trường hợp Trương vô Kỵ trong “ Ỷ thiên Đồ long Ký ” )


Kim Dung là nhà văn Trung Hoa viết kiếm hiệp nổi tiếng. Trong tác phẩm “ Ý thiên đồ long ký “ Ông đã viết về Trương vô Kỵ - nhân vật chính trong truyện, có 1 đoạn đáng chú ý.


Lúc còn thiếu niên, Vô Kỵ có nội lực thâm hậu. Một hôm nghe tin phái Võ Đăng bị cường địch tấn công, sư tổ bị ám hại, ông lên núi giải cứu. Sư tổ Trương Tam Phong bị trọng thương, không thể nghênh địch được, nên phải truyền thụ cho Vô Kỵ một pho kiếm pháp vừa sáng chế. Dạy được một lúc Tam Phong hỏi :” Con nhớ được mấy phần ?” Vô Kỵ trả lời :” Chỉ nhớ được 3 phần”. Sư tổ nói :”tốt”. Một lúc sau lại hỏi :” Con nhớ được bao nhiêu” Vô Kỵ trả lời :” Con quên hết cả rồi “, Tam Phong vui mừng : “ Vậy, bây giờ con có thể ra đấu với quân địch được rồi “.

Thật kỳ lạ, Vô Kỵ “chỉ nhớ được 3 phần” mà được thầy khen là “tốt” rồi quên hết lại dám cho cho Vô Kỵ ra tranh đấu với địch. Ta phải hiểu đây là cách nói, cách hiểu của các bậc kỳ tài trong võ lâm. Vô Kỵ chỉ nhớ được 3 phần, có thể hiểu là bài học khó. Thông minh như Vô Kỵ mà chỉ lãnh hội được 3 phần thì kẻ phàm phu chắc chỉ nhớ được nửa phần. Khi Vô Kỵ trả lời là “ quên hết rồi “, có nghĩa là bài học phức tạp và siêu đẳng, phải lấy tâm và trí ra mới lãnh hội được các tinh túy của bài học và điều này thì Vô Kỵ đã làm tốt, nên Tam Phong mới dám cho Vô Kỵ ra thi đố. Vô Kỵ đã hấp thụ được cái cốt yếu của võ nghệ trong bài học, như các thiền sư chỉ “ tâm truyền tâm “ mà ngộ được, có nghĩa là biết và hiểu không cần nói thành lời, mà đã ngấm vào máu thịt. Ruột non chỉ hấp thu tinh chất bổ dưỡng của thức ăn, cặn bã không cần để hấp thụ, cũng vậy. Vô Kỵ đã thấm sâu ý võ vào tâm khảm, không cần suy nghĩ phải đưa đường kiếm như thế nào, chỉ cần dụng tâm điều khiển, thì đường kiếm trong tay nhất định đi đến mục đích.


Thông thường người nói muốn người nghe phải ghi nhớ tất cả mọi điều đã giảng và đa số người nghe cũng muốn “nuốt” hết lời đã nghe.

Bộ óc thông minh có biệt tài chắt lọc ý chính trong vấn đề để lưu lại trong bộ nhớ rồi sau đó vận dụng theo cách riêng của minh để áp dụng. Khi đó kiến thức thu lượm được đã trở thành kiến thức của mình.


Kinh Phật có lời dặn : Nhờ đò qua sông, nhưng đã đến bờ bên kia thì nên để đò lại, chớ đừng vác theo thêm mệt xác mà vô ích.


Lời nói chỉ là phương tiện để chuyển ý, cái chính là ý. Có những người nói 1 mà ta hiểu rộng đến 2,3, nhưng có người nói “ tràng giang, đại hải “ mà chỉ gạn được 1,2 ý, đôi khi “ chẳng hiểu gì cả “.


Cái “biết” và cái “quên” của Vô Kỵ là vậy.

Tháng 12/2014


Thầy Phạm văn An
 
Cầm sai rồi bác nhỉ. Thế này rất khó linh động
Thực ra em chỉ muốn nói, khi các bác đã hiểu thế nào nên và thế nào không nên thì còn quý hơn là phải đi cầu thầy, thầy cũng chỉ là người hướng dẫn chứ không phải người làm tiêu chuẩn.
Khi xem mà hiểu, tự sửa được thì cái em muốn truyền tải đã hoàn thành:D.
 
Học là phải xem cả tốt lẫn xấu, xem cả người đối diện nghĩ gì, cung cấp thêm 1 số tư liệu về góc nhìn của người Việt - thạc sỹ tiếng Hán - đang dạy thư pháp chữ Hán, sinh năm 1986
Lê Huy Hoàng (Mặc Sinh, Tiểu Bạch)

thuphap23.jpg




Năm sinh: 1986

Quê quán Hà Nội, Việt Nam

Tốt nghiệp cử nhân chất lượng cao, khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc, trường Đại học Ngoại Ngữ - Đại học Quốc Gia Hà Nội

Tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Ngôn ngữ học ứng dụng, trường Đại học Nhân Dân Trung Quốc



Giảng viên trường Đại học Sư Phạm Hà Nội

Giảng viên trường Đại học Ngoại Ngữ - Đại học Quốc Gia Hà Nội



2006

Tham gia triển lãm kỷ niệm 1 năm thành lập Mạng Thư Họa Việt Nam và Hội ngộ Thư pháp lần 2 tại Cung Văn hóa Lao động Hữu nghị Việt - Xô.



2007

Tham gia và đạt giải nhất thư pháp trẻ triển lãm thư pháp "Thu 2007" tổ chức tại Cung Văn hóa Lao động Hữu nghị Việt - Xô.

Tham gia triển lãm Thư pháp chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam tại Đại học Ngoại Ngữ - Đại học Quốc Gia Hà Nội.



2009

Tham gia Triển lãm thư pháp hướng tới 1000 năm Thăng Long - Hà Nội cùng CLB Unesco thư pháp Việt Nam tại Giảng Võ - Hà Nội.



2013

Tham gia triển lãm Thư pháp "Nhật ký trong tù và Thơ chữ Hán chủ tịch Hồ Chí Minh" tại Viện Dầu Khí và Văn Miếu Quốc Tử Giám, Hà Nội.
http://petrotimes.vn/nhi-thap-bat-tu-cua-clb-thu-phap-tre-ha-noi-105557.html

Chi tiết xem tại đây:
http://huyhoang.thuhoavn.com/blog-t...dwriting-va-may-cai-goi-la-lop-luyen-chu-dep/
http://huyhoang.thuhoavn.com/blog-thu-phap/tan-chuyen/vai-suy-nghi-ve-but-mai-net-thanh-net-dam/
 
Bác dặn chú ý chữ e , em thấy cái "bụng" chữ e hơi "lép" không cân xứng với các chữ khác , đây là nhận xét của em ( vốn có trình i tờ ) mong bác chỉ giáo , cám ơn bác .
 
Bác dặn chú ý chữ e , em thấy cái "bụng" chữ e hơi "lép" không cân xứng với các chữ khác , đây là nhận xét của em ( vốn có trình i tờ ) mong bác chỉ giáo , cám ơn bác .
Dạ vâng, bác zippen chắc cũng thấy riêng chữ " e " đã khác, nhiều nét cũng run, và còn nhiều bệnh khác nhưng nếu bài này của dân ta chắc cũng sẽ nhận gạch đá không ít.
Em đăng lên vì dân ta thì vốn có tính sợ kẻ mạnh, lúc nhỏ vùi dập mà khi lớn thì lại tung hô. Em chỉ muốn nói, hãy nhìn bằng cái tâm của học thuật. dám chê người có uy tín lớn, nếu chữ họ chưa ổn, chứ không phải cái gì do người nổi tiếng viết đều đẹp đều hay.
Em thường chỉ cho nhiều bác cách học miễn phí qua mạng, 1 trong những bài " tốt nghiệp " là tự mình là thầy mình, tự phân biệt đúng sai, tự thấy cái chuẩn và cái chưa chuẩn và dám nói. Bằng cách đưa những bài này ra và hỏi, có những chữ, những lỗi sai nào so với những giáo trình Business Cursive đã học. Người nào dám nói dám chỉ và thể hiện quan điểm cũng như hiểu sai chỗ nào, sửa ra sao thì em cũng không còn gì để chỉ cho người ta nữa ah.
Ví dụ nữa
11303632_1097767483573774_262394411_n.jpg
 
Dạ vâng, bác zippen chắc cũng thấy riêng chữ " e " đã khác, nhiều nét cũng run, và còn nhiều bệnh khác nhưng nếu bài này của dân ta chắc cũng sẽ nhận gạch đá không ít.
Em đăng lên vì dân ta thì vốn có tính sợ kẻ mạnh, lúc nhỏ vùi dập mà khi lớn thì lại tung hô. Em chỉ muốn nói, hãy nhìn bằng cái tâm của học thuật. dám chê người có uy tín lớn, nếu chữ họ chưa ổn, chứ không phải cái gì do người nổi tiếng viết đều đẹp đều hay.
Em thường chỉ cho nhiều bác cách học miễn phí qua mạng, 1 trong những bài " tốt nghiệp " là tự mình là thầy mình, tự phân biệt đúng sai, tự thấy cái chuẩn và cái chưa chuẩn và dám nói. Bằng cách đưa những bài này ra và hỏi, có những chữ, những lỗi sai nào so với những giáo trình Business Cursive đã học. Người nào dám nói dám chỉ và thể hiện quan điểm cũng như hiểu sai chỗ nào, sửa ra sao thì em cũng không còn gì để chỉ cho người ta nữa ah.
Ví dụ nữa
11303632_1097767483573774_262394411_n.jpg

Bài này thì những chữ có phần thân cao đều run tay ví dụ: b, h, k, d,.....Các chữ hoa cũng bị lỗi đấy. :D
 
Sửa lần cuối:
Back
Top