Vài dòng tự sự của The220

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Tôi nghĩ giữa anh và tôi hoàn toàn khác nhau trong suy nghĩ. Anh tiếp cận vấn đề theo kiểu kinh tế học của phương Tây, nghĩa là logic, thống kê và định lượng. Còn tôi nhìn nhận chuyện này theo cách khác, nói một cách giản đơn là "nếu phải miễn cưỡng thì đừng làm".

Anh tính đến hậu quả của một hành động (không cứ là làm mếch lòng một ông khách hàng, mà bất cứ chuyện gì khác) với bên ngoài, nghĩa là 250, 2500 hoặc nhiều người hơn nữa biết đến việc tôi làm. Tôi ngược lại nhìn vào tác động bên trong, nghĩa là chính mình có thấy "thống khoái" với việc mình làm không.

Khi việc làm của tôi có thể làm mất lòng ai đó, tôi không bao giờ nghĩ đến 250 người mà người đó quen biết, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tôi làm như vậy có thẹn với bản thân không, có đúng với cách một con người nên làm không, và hơn hết, mình có cảm thấy thoải mái không, vậy thôi... Như thế, tôi có thể không phải là một nhân viên bán hàng xuất sắc, nhưng sẽ là một con người an nhiên tự tại và sung sướng.

Anh có thích Dale Carnegie không? Tôi thì thích Lâm Ngữ Đường.

P.S: Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh nói sẽ in bài báo đó ra và đưa vào danh mục "những bài cần đọc lại sau ba tháng". Thú thật là tôi chưa bao giờ có khái niệm sưu tập những "tấm gương để răn mình", hay những thứ tương tự, tôi sợ mấy thứ đó lắm. Tôi hay buồn cười khi thấy nhiều nhà dán cái Mười bốn điều răn của Phật. Ngoài câu "Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm", tôi chẳng nhớ nổi điều nào.
 
Petronius nói:
Tôi nghĩ giữa anh và tôi hoàn toàn khác nhau trong suy nghĩ. Anh tiếp cận vấn đề theo kiểu kinh tế học của phương Tây, nghĩa là logic, thống kê và định lượng. Còn tôi nhìn nhận chuyện này theo cách khác, nói một cách giản đơn là "nếu phải miễn cưỡng thì đừng làm".

Anh tính đến hậu quả của một hành động (không cứ là làm mếch lòng một ông khách hàng, mà bất cứ chuyện gì khác) với bên ngoài, nghĩa là 250, 2500 hoặc nhiều người hơn nữa biết đến việc tôi làm. Tôi ngược lại nhìn vào tác động bên trong, nghĩa là chính mình có thấy "thống khoái" với việc mình làm không.

Trân trọng chia sẻ quan điểm này với Petronius

Petronius nói:
Khi việc làm của tôi có thể làm mất lòng ai đó, tôi không bao giờ nghĩ đến 250 người mà người đó quen biết, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tôi làm như vậy có thẹn với bản thân không, có đúng với cách một con người nên làm không, và hơn hết, mình có cảm thấy thoải mái không, vậy thôi... Như thế, tôi có thể không phải là một nhân viên bán hàng xuất sắc, nhưng sẽ là một con người an nhiên tự tại và sung sướng.

Ngay cả khi "an nhiên tự tại, sung sướng", ""thống khoái" với việc mình làm"
Người bán hàng vẫn có thể là một người bán hàng tốt mà.
 
He he đơn cử một ví dụ là cái ông Cuhiep kia để quả avatar làm cả làng nhìn vào giật mình nhưng mà ông ấy khoái nên ông ấy vẫn để đấy thôi hí hí...
 
the220 nói:
Cảm ơn bác, vậy mong bác đến nữa, The 220 sống được là nhờ những người như bác! Bây giờ tối, mình chịu không biết còn hàng hay không, trước khi qua bác điện thoại trước giùm (733.8889-733.8954) nhé, anh em sẽ trả lời bác còn hàng hay không, đỡ mất công bác! Chỉ lo mai một nhân viên nào lại cáu với bác "mua thì đến mà mua, việc gì gọi trước" , lỡ mà bị vậy bác tha lỗi nhé, bây giờ xin lỗi trước, có khi dán dòng chữ "XIN LỖI QUÝ KHÁCH" lên cửa ra vào nhỉ, thay cho welcome ....j/k
Đọc bài này mấy bữa nay, không muốn tham luận vì chuyện nhỏ, không hiểu sao bác the220 bữa nay lại bức xúc đến thế, :-?

Thực tình mà nói, cũng chỉ là nhân xét cá nhân thôi, tôi nghĩ chưa từng có và sẽ còn lâu nữa mới có thêm 1 cửa hàng, 1 thương hiệu có được uy tín như the220 ở đất vn này,

Biết cửa hàng bác đã lâu và mấy người nhân viên đó gặp vài lần. Nhưng chưa lần nào dứt được ý nghĩ: có bác Sơn thì khác, không có bác Sơn thì hình như anh em muốn tỏ ra ta đây, mà thực ra lại là phá đi những gì bác ấy làm 24/7 để xây dựng. Nhất là từ khi chuyển cửa hàng đẹp hơn, thì hình như sáo được cắm lông công nên "khệnh" hơn bác Sơn à.
Trong 2 nhân viên nam cuả bác có 1 người như vậy, tôi quên mất ai rồi. Chắc bác tự đoán ra. Tất nhiên tôi đã va chạm cụ thể vài lần, nhưng chuyện cũng bỏ qua rồi không kể lại. Bác ưa thì tự sờ gáy, ngoảnh lại xem lưng, bởi sự nghiệp và tình cảm của bác không đáng để cái thằng mặt mẹt đó làm hỏng được.

Lý thuyết của bác "Đầu đau vì tiền - moneymind" thật đáng học hỏi.
 
Petronius nói:
Anh có thích Dale Carnegie không? Tôi thì thích Lâm Ngữ Đường.

P.S: Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh nói sẽ in bài báo đó ra và đưa vào danh mục "những bài cần đọc lại sau ba tháng". Thú thật là tôi chưa bao giờ có khái niệm sưu tập những "tấm gương để răn mình", hay những thứ tương tự, tôi sợ mấy thứ đó lắm. Tôi hay buồn cười khi thấy nhiều nhà dán cái Mười bốn điều răn của Phật. Ngoài câu "Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm", tôi chẳng nhớ nổi điều nào.

:)
Tôi có đọc một vài cuốn sách của ông ấy. Chưa bao giờ tự hỏi là có thích họ hay không. Lâm Ngữ Đường thì tôi không biết.

Cái này không phải để răn mình. Trên bàn tôi, trong phòng tôi chưa bao giờ có những loại sticker dán khắp nơi. Đơn giản, bài nào hay thì mình nên đọc lại. Hiện nay ổ cứng máy tính rất bự. Để trống thì cũng thế thôi anh. :)
 
Đọc tranh luận của Pet và money thấy ngay:
Pet: hình như là người làm ở cơ quan hành chính nhà nước VN.
money: dân bussiness (giống tớ :D), nhưng đào tạo bài bản hơn tớ nhiều.
Ở VN thì 2 NN và DN suy nghĩ còn khác xa nhiều lắm. Văn hoa một chút thì 1 người có thể đại diện cho lỗi suy nghĩ làm việc "nếu phải miễn cưỡng thì đừng làm". (nguyên văn nhé). Còn người kia thì lấy đối tượng kinh doanh làm chính.
Tôi thì thiên về quan điểm moneymind, nhưng thôi, chẳng tranh luận, vì đó là quan điểm của từng người. Đối tượng cần nghe ở đây là the220, sẽ rút ra cái gì đó.

Còn về the220, quan điểm và cách thức kinh doanh cố gắng tạo cho mình một mục đích như moneymind, nhưng vẫn bị ảnh hưởng lỗi suy nghĩ mà rất nhiều công ty ở VN gặp phải. Không giải thích cụ thể hơn, the220 chắc hiểu mình nhất.

P/S: để cái tình trạng stock hàng trên trang web chính xác hơn đi. Chuyện này ở HH cũng đã nhắc nhiều rồi, nhưng chẳng bao giờ thấy sửa.
 
DrGamo nói:
Biết cửa hàng bác đã lâu và mấy người nhân viên đó gặp vài lần. Nhưng chưa lần nào dứt được ý nghĩ: có bác Sơn thì khác, không có bác Sơn thì hình như anh em muốn tỏ ra ta đây, mà thực ra lại là phá đi những gì bác ấy làm 24/7 để xây dựng. Nhất là từ khi chuyển cửa hàng đẹp hơn, thì hình như sáo được cắm lông công nên "khệnh" hơn bác Sơn à.
Trong 2 nhân viên nam cuả bác có 1 người như vậy, tôi quên mất ai rồi. Chắc bác tự đoán ra. Tất nhiên tôi đã va chạm cụ thể vài lần, nhưng chuyện cũng bỏ qua rồi không kể lại. Bác ưa thì tự sờ gáy, ngoảnh lại xem lưng, bởi sự nghiệp và tình cảm của bác không đáng để cái thằng mặt mẹt đó làm hỏng được.
Rất cảm ơn bác đã góp ý thẳng thắn, chính vì The220 muốn tự sờ gáy mình nên mới post lên đây, các bác dành thời gian góp ý cho là một điều may mắn lắm.
Tất cả nhân viên The220 sẽ đọc những dòng bác viết để tự sửa mình!
 
@dungnd: Anh lại chê khéo cơ quan nhà nuớc cửa quyền muốn gì làm nấy rồi, he he... Em làm nhà nước thật, nhưng thuộc loại con chiên ghẻ trong đàn thôi, không đại diện cho phong cách hành chính nhà nước được đâu. Lối suy nghĩ đó của em có từ khi còn đi học, chịu đôi chút ảnh hưởng của một số nhà tư tưởng cổ điển TQ, hoàn toàn không liên quan gì đến công việc hiện tại cả.

Quan điểm nhân sinh của Trung Hoa luôn lấy con người nội tại làm trung tâm, khác với quan điểm của phương Tây "mục đích biện minh cho phương tiện" - coi hiệu quả làm đầu. Chính vì thế em mới hỏi vui Moneymind về Carnegie và Lâm Ngữ Đường; như Nguyễn Hiến Lê nói, Đắc nhân tâm của Dale là "Kỹ thuật sống", còn Sống đẹp của Lâm là "Nghệ thuật sống".

Điều em muốn nói là em cảm thấy nhiều người xếp quan hệ người bán - người mua thành một thứ quan hệ đặc biệt trong xã hội, trong đó người mua được ưu tiên tuyệt đối. Em thì nghĩ rằng chỉ nên coi đó là một mối quan hệ bình thường như mọi mối quan hệ xã hội khác.

Thật không công bằng khi anh luôn nhã nhặn với khách hàng nhưng về nhà lúc nào cáu lên vẫn có thể quát vợ quát con như thường (ví dụ thôi). Chẳng lẽ một ông khách trả anh 2000$ để mua cái laptop lại luôn luôn có quyền được hưởng sự ưu ái mà vợ con anh không phải lúc nào cũng được hưởng hay sao?
 
Lâu rồi không qua the220, hôm nay đến thấy các Bác làm ăn khá quá. Cửa hàng rất đẹp.
 
Mr Sơn hiền nhở.
Phải em, gặp tình huống như Mr Sơn thì em sẽ trực tiếp đến nơi của khách hàng, Vào site, gõ cái S.e.r.i.a.l No cho nó hiện lên bằng được thông tin máy của khách hàng. Chỉ cho bác ý thấy là nó y xì đúc các bác ý đang mua.
Bác ý mà vẫn còn ko chấp nhận thì lạy thánh Ala, xin phép bác em về. Bác muốn giải quyết theo hướng nào em xin theo hướng ấy. :-& (Ở đời chỉ có mẹ chiều được con, chứ người ngoài ko chiều được hết các ông bác siêu khó tính và siêu bảo thủ :x - các bác này được cty em đặt tên chung là "Những khách hàng đến từ địa ngục" )

Về cách bán hàng của The220 trong cái phố Máy tính Lý Nam Đế thân thương của em í các bác ạ (cái phố đã gom nhặt được rất nhiều công ty máy tính chuyên bán đồ PC tàu Lạng Sơn với phong cách chộp giật, bảo hành chuối mắn, chất lượng cọc cạch...) em thấy là No 1. Ngay cả cty em còn phải hướng lên mà học tập .
Tuy nhiên đúng là cách đây 2 năm em hơi phản cảm với 1 bác trai ở 220, hình như là bác Trọng :D . Giờ thì quen nên hết roài.

À, khách hàng của em, thi thoảng lại chính là 1 vài khách hàng từ The220 đi ra với câu phàn nàn cửa miệng "Kiêu". Hihi, đương nhiên là em sẽ ko dẫm lên cái vết "Kiêu" của bác The220.

Tất cả những bực bội mà The220 gặp, thì em cũng đã gặp, có chăng là ở mức nhẹ hơn vì time vào nghề của em ít hơn... Tuy nhiên có 1 điều em thấy, càng gặp những khách hàng khó tính, thì kỹ năng sale của em càng tăng lên. Cũng tâm niệm khách hàng là thượng đế, 1 điều nhịn là 9 điều lành, rồi sống bằng chữ Tâm... và nghiên cứu thêm ty tỷ các thể loại sách Chickensoup nữa... nhưng nhiều lúc phát điên vì 1 ngày mà gặp phải 4 đến 5 bác khách đến từ địa ngục. Những lúc đó có 1 cách duy nhất giải toả là lầm bầm cầu cho bác này có bà vợ la sát, hoặc chí ít cũng có cô người yêu đanh đá.

Xã hội phức tạp, con người đa tính cách. Em cũng giống 1 bác nào trên này, chỉ xin chiều được 85% đến 95% khách hàng là đã quá thoả mãn rồi.
 
Petronius nói:
Ly kia cuối tuần không có việc gì làm bò vào đây tán gẫu à...

Huhu, vừa xả ra được 1 tẹo đã bị mắng roài. Bác nào mà dám gọi em là "Ly kia" thế. Từ bé đến zờ mỗi mẹ em mắng em gọi là "Ly kia" thôi. :(

(Hình như lão Vịtgià à :-? )
 
Snowhappy nói:
Mr Sơn hiền nhở.
Phải em, gặp tình huống như Mr Sơn thì em sẽ trực tiếp đến nơi của khách hàng, Vào site, gõ cái S.e.r.i.a.l No cho nó hiện lên bằng được thông tin máy của khách hàng. Chỉ cho bác ý thấy là nó y xì đúc các bác ý đang mua.
Bác ý mà vẫn còn ko chấp nhận thì lạy thánh Ala, xin phép bác em về. Bác muốn giải quyết theo hướng nào em xin theo hướng ấy. :-& (Ở đời chỉ có mẹ chiều được con, chứ người ngoài ko chiều được hết các ông bác siêu khó tính và siêu bảo thủ :x - các bác này được cty em đặt tên chung là "Những khách hàng đến từ địa ngục" )

Về cách bán hàng của The220 trong cái phố Máy tính Lý Nam Đế thân thương của em í các bác ạ (cái phố đã gom nhặt được rất nhiều công ty máy tính chuyên bán đồ PC tàu Lạng Sơn với phong cách chộp giật, bảo hành chuối mắn, chất lượng cọc cạch...) em thấy là No 1. Ngay cả cty em còn phải hướng lên mà học tập .
Tuy nhiên đúng là cách đây 2 năm em hơi phản cảm với 1 bác trai ở 220, hình như là bác Trọng :D . Giờ thì quen nên hết roài.

À, khách hàng của em, thi thoảng lại chính là 1 vài khách hàng từ The220 đi ra với câu phàn nàn cửa miệng "Kiêu". Hihi, đương nhiên là em sẽ ko dẫm lên cái vết "Kiêu" của bác The220.

Tất cả những bực bội mà The220 gặp, thì em cũng đã gặp, có chăng là ở mức nhẹ hơn vì time vào nghề của em ít hơn... Tuy nhiên có 1 điều em thấy, càng gặp những khách hàng khó tính, thì kỹ năng sale của em càng tăng lên. Cũng tâm niệm khách hàng là thượng đế, 1 điều nhịn là 9 điều lành, rồi sống bằng chữ Tâm... và nghiên cứu thêm ty tỷ các thể loại sách Chickensoup nữa... nhưng nhiều lúc phát điên vì 1 ngày mà gặp phải 4 đến 5 bác khách đến từ địa ngục. Những lúc đó có 1 cách duy nhất giải toả là lầm bầm cầu cho bác này có bà vợ la sát, hoặc chí ít cũng có cô người yêu đanh đá.

Xã hội phức tạp, con người đa tính cách. Em cũng giống 1 bác nào trên này, chỉ xin chiều được 85% đến 95% khách hàng là đã quá thoả mãn rồi.
Cảm ơn SnowHappy!
Trong trường hợp máy B100B28 này: ác một điều là Sony không có phần gõ s-e-r-i-a-l như Toshiba, IBM, DELL....Vào suppport download đủ các loại từ marketing specifications v.v... mà không thấy chỗ nào Sony ghi B100B28 có P/N là PCG-5B1L cả... Khách hàng cứ nói không thể có 2 tên khác nhau như vậy thì biết làm sao? Nói khách tham khảo thêm thì "Tôi không có thời gian" ! Ala!
Rộng ra hơn: mang tiếng "kiêu" rõ ràng là ngu xuẩn rồi còn gì nữa, đó là điểm xấu mà The 220 phải sửa mới mong tồn tại (chưa tính tới chuyện đi lên) được. Snow không mang tiếng đó là tốt rồi, đỡ một thói xấu phải sửa.
Nói The 220 là No.1: chắc chắn là quá rồi, xin không nhận!
Sau chuyện này học được nhiều điều! Một số sửa ngay được, một số khó hơn phải sửa dần dần! Chỉ kẻ ngu mới không biết quý những lời góp ý cho mình để mình tốt hơn, cái này thì mình dám nói mình không ngu, hứa với các bác là sẽ học, bản thân mình sẽ khá hơn, sẽ phục vụ đựơc khách tốt hơn (trừ trường hợp khách nói "không có thời gian để học" thì đành xin kính mời khách quay lại địa ngục và xin đừng quay lại cõi dương)
 
Snowhappy nói:
....nhưng nhiều lúc phát điên vì 1 ngày mà gặp phải 4 đến 5 bác khách đến từ địa ngục. Những lúc đó có 1 cách duy nhất giải toả là lầm bầm cầu cho bác này có bà vợ la sát, hoặc chí ít cũng có cô người yêu đanh đá.
..

:D còn cách nữa là đi nhậu cái nhờ =P~ / để hôm nào anh qua TV mua hàng phát hê hê

@ the220: khách hàng muôn thuở vẫn thế mà anh - có vấn đề gì đâu, có khách để bị hành có khi lại tốt hơn không có khách ;) Hay tại vì anh cứ 24/7 @ cửa hàng nhiều quá => không có cơ hội làm khách đi hành chỗ khác rồi :))
 
dạo này đúng là the220 cũng đỡ "kiêu" rồi :D
hồi trước ăn mặc hơi lếch thếch đi vào cũng thấy ngài ngại, vào cửa hàng cứ thấy lạnh tanh sợ quá mua đồ rồi chạy lẹ ;)
giờ có ăn mặc bẩn bẩn vào cũng không thấy sợ lắm heheheh, chắc tại cũng mua kha khá đồ lặt vặt tại the220 nên quen với cái không khí lạnh tanh đó :D

just my 2 cents
 
the220 bán thẻ nhớ chất lượng tốt, giá có cao hơn ở ngoài 1 tẹo nhưng chất lượng đảm bảo, mỗi lần em cứ múc 5-10 chiếc của bác mà chẳng phải lo nghĩ gì, nói chung là làm ăn thế là okie roài.
Chúc bác làm ăn tấn tới.
 
Một số bác nói đúng đó SƠN ạ. Trước kia, mỗi lần mua hàng ở đấy (lúc không có Sơn) thì có 1 anh hơi hơi kiêu (hơi hơi thôi, không phải là quá đáng) bán hàng. Sau này ít có dịp mua hàng ở đó nên mình không rõ.

Nói đi, thì cũng phải nói lại. Không được kiêu không có nghĩa là phải chiều khách quá mức. Nếu chiều khách quá mức hoặc nhũn nhặn quá mức sẽ làm mất đi sự tự tin, lòng tự trọng của mình. Mà đôi khi còn bị tác dụng ngược lại, tức là khách hàng sẽ thấy mình không "pro". Mình chúa ghét vào các cửa hàng bán hàng hóa bị mấy em bán hàng xun xoe tấp nập chào hỏi! Lúc đó cứ cảm tưởng như mình sắp sửa bị làm gà, sợ lắm. Vậy chiều hay không chiều khách, và chiều đến mức nào, âu cũng là nghệ thuật vậy. Bởi thế cho nên mới có các lớp Selling Skills (negotiation, communication, body languagues, objections handling, v.v... và vân vân)

@Petronius và moneymind: bác nào cũng có cái đúng và cái hay của mình. Tôi đồng ý với cả 2 bác. Tôi theo chủ nghĩa mixed, có nghĩa là tùy trường hợp thực tế mà áp dụng lý thuyết cụ thể: có lúc cũng chiều khách hàng hết mức (như bác moneymind), có lúc thì phải bảo vệ lấy mình khi hết chịu được (như bác Petronius nói), các bác ạ. Việc gì phải đi quá trái hoặc quá phải, trong khi có thể đi đường giữa. Vấn đề là ngưỡng chịu đựng của mình ở mức nào thôi :D

Tôi rất thích Dale Carnegie.
 
DigitalWorld nói:
@Petronius và moneymind: bác nào cũng có cái đúng và cái hay của mình. Tôi đồng ý với cả 2 bác. Tôi theo chủ nghĩa mixed, có nghĩa là tùy trường hợp thực tế mà áp dụng lý thuyết cụ thể: có lúc cũng chiều khách hàng hết mức (như bác moneymind), có lúc thì phải bảo vệ lấy mình khi hết chịu được (như bác Petronius nói), các bác ạ. Việc gì phải đi quá trái hoặc quá phải, trong khi có thể đi đường giữa. Vấn đề là ngưỡng chịu đựng của mình ở mức nào thôi

Tôi rất thích Dale Carnegie.
He he, cái đề tài này thì dù mất 6 tháng hay 1 năm cũng khó có thể code thành soft được bác nhỉ :x
Bác gặp phải 2 tay "hay chữ" đang thử nắn gân nhau rồi. 1 bác thì Tây du bài bản, còn bác nữa thì đông tây kim cổ quanh mình không thiếu, hình như bác thứ 2 có ý cài bác thứ nhất 1 chút.

Không biết bác Pet có ý đó không, dường như câu hỏi ở đây giống như hỏi người tập võ "cậu ưa dùng quyền hay dùng cước". Hình như đâu có môn võ nào chỉ dùng quyền hay chỉ dùng cước mà được đâu? "Kỹ thuật sống" và Nghệ thuật sống" tạm ví như tay với chân, có ai bỏ bớt hẳn được thứ nào đâu, chỉ thiên về cái nào thôi. Người hoàn thiện chắc phải thiên về cả 2, nhưng làm gì có người hoàn thiện. Ngay đến Kim Dung cũng không dám vẽ người hoàn thiện nữa là.
 
Nên nhìn vấn đề theo một hướng rộng

Trước hết, tôi xin nói trước đây là lần post cuối cùng trong thread này. Sẽ thật không hay nếu như cố biến tự sự của bác the220 thành chủ đề "kỹ năng bán hàng".

1. Góp ý của tôi với bác the220 là đã rõ. Bác ấy là người hiểu hơn ai hết nó có đúng, có thực tiễn hay không. Chúng ta không được cố tình dồn khách hàng của chúng ta thành chí phèo. Một con người có tiền để mua laptop thì không thể là chí phèo được. Anh ta chỉ trở thành chí phèo khi anh ta hết sức tự ái mà không làm gì được.

Đây là góp ý hết sức chân thành của tôi. Có lẽ tôi viết một cách tự tin thái quá nên mọi người phản cảm chăng? Mặc dù có hơi buồn khi bị bác pet cho là "giảng đạo", nhưng phân tích của tôi cho bác ấy cũng không phải là công kích. Các bác nên hiểu theo hướng tích cực.

2. @DrGamo
Sao bác nhạy cảm và hiểu người theo lối tiêu cực thế :). Tôi mà công kích hay "đấm tay đôi" với bác pet thì có thắng được tiền của bác ấy đâu! Đây chẳng qua là kỹ thuật làm nổi bật vấn đề (tạm gọi như thế cho nó ngầu :)), tạo nên một ranh giới giữa việc chọn và không chọn, theo và không theo. Mục đích của việc "quang vấn đề trở lại" cho đối phương để anh ta tự trả lời là giúp anh tư tự hiểu ra vấn đề. Nếu anh ta chưa tự hiểu, mình sẽ phải có nhiệm vụ làm cho anh ta phải tự hiểu. Mình không thể trả lời và kết luận hộ anh ta, vì anh ta sẽ không đồng tình.
Tất cả chỉ là cách viết, cách diễn đạt của cá nhân thôi bác à! :)

Không biết bác Pet có ý đó không, dường như câu hỏi ở đây giống như hỏi người tập võ "cậu ưa dùng quyền hay dùng cước". "Kỹ thuật sống" và Nghệ thuật sống" tạm ví như tay với chân, có ai bỏ bớt hẳn được thứ nào đâu, chỉ thiên về cái nào thôi. Người hoàn thiện chắc phải thiên về cả 2, nhưng làm gì có người hoàn thiện. Ngay đến Kim Dung cũng không dám vẽ người hoàn thiện nữa là.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Back
Top