Hôm nay lại nói đến ongnon nhân ngày ngứa nọc. Mạn phép trình bày 1 vấn đề về viết chữ, như Châu Á hay gọi Thư Pháp, Châu Âu gọi Calligraphy, mà diễn đạt dễ hiểu là các bước kỹ thuật các cách giúp viết chữ đẹp theo 1 tiêu chuẩn được nhiều người công nhận hay cảm thấy nó như vậy trong góc nhìn nhân sinh quan của họ.
Về Thư Pháp, bút luận của Sái Ung: Thư pháp là việc nhàn nhã, khi muốn viết, trước phải thư thái hoài bão, phóng túng tính tình rồi sau mới hạ bút. Nếu như bị việc bức bách, tuy có bút tốt ở tay, cũng không viết chữ đẹp được. Khi viết phải tĩnh tọa mà suy nghĩ, tùy theo tâm ý mà đi, không nói một lời, hơi thở điều hòa, thần thái ngưng đọng, như đang đối diện với một người cực tôn quý, thì chữ viết ra không thể không đẹp được. Thể thái của chữ khi viết ra tất phải hợp với hình trạng của chữ, có chữ như ngồi, như chạy, như bay, như động,, như buồn, như vui, lại như sâu ăn lá, như kiếm dài, giáo nhọn, như cung mạnh, tên cứng, lại có như nước, như lửa, như mây, như sương,, như nhật, như nguyệt, một chấm, một nét đều có tình thái, thế mới gọi là Thư pháp vậy..
Đó chỉ là việc diễn tả về tâm trạng để khi viết, các hình dáng chữ theo hình dáng gần với tự nhiên nhất, điều này khi học kiến thức của Thảo thư Điên Trương Túy Tố sẽ có nhắc tới vấn đề này. Và điều trên chỉ là 1 phần trong mấy điều khó của thư pháp sau đây:
1 Dụng bút khó, điều khiển bút là quá trình luyện tập ko ngừng để ra đúng nét mình muốn theo ý mình muốn
2 Kết cấu khó, chữ trên dưới trái phải, tìm được cách bố trí sắp xếp để người hiểu chữ đọc và thấy thú vị về sự sắp xếp hình khối và không gian, đọc mà cảm thấy có sự học hỏi được cộng với công phu luyện tập về điều bút là khó
3 Điều mực khó, mực là tối quan trọng, vì đặc quá, nhạt quá, keo quá, lỏng quá đều ảnh hưởng mạch viết và làm cho bút lông khó điều.
4 Chương pháp khó,làm sao cho nó vừa phối hợp với chính văn thành 1 chỉnh thể để tôn lên chính văn và khiến 1 bài trở nên có giá trị
5 Tâm cảnh hay tâm trạng truyền tải nội dung của bài viết
6 Thống nhất khó, to nhỏ nhường phát, đậm nhạt thể hiện tâm tư ngụ ý tình cảm ước muốn và kỹ thuật của người viết.
Cái khó 1: Dụng bút khó, muốn dụng bút phải cầm bút chắc. Nói như dân võ, đừng để mất vũ khí của mình. Cầm bút không chắc, người khác có thể cướp được nó trong tay mình, thì làm sao có thể viết đẹp được. Ai cũng dạy chữ nhưng dạy cầm bút và hiểu tại sao phải cầm bút như thế, nó khác với các cách cầm bút hiện có như thế nào, ưu việt hơn ở điểm nào. Nếu không vững ở móng, xây nhà cao càng khó. Nếu thầy không dạy cầm bút mà nói, hãy cứ nhìn theo tôi, nhìn chữ và cách tôi viết, thì do thầy quen tay thôi, nhưng để người khác cầm đúng thì không có thì không nên học. ( Hiểu hơn thì xem chuyện Ông lão bán dầu – trích trong Cổ học tinh hoa. Link:
https://deannguyen.typepad.com/…/%C3%B4ng-l%C3%A3o-b%C3%A1n… )
Với người mới học, ai cũng ham ra chữ thanh mảnh đậm nhạt nhìn trông có vẻ cứng cáp hơn, già dặn hơn, và gần với bút lông hơn. Học chữ Hán với " ám ảnh " của cái đẹp bút lông sẽ làm người học dễ sa vào con đường muốn tìm được công cụ hay cách nào để tới gần tiêu chuẩn cái đẹp của bút lông nhanh nhất. Nhưng có điều này cần nói, bút lông và bút sắt hỗ trợ nhau. Nhưng nếu mới học mà thích ngay bút lông thì sẽ là 1 sai lầm lớn. Vì bút sắt nó như sắt thép làm nên ngôi nhà. Bút lông trang trí cho ngôi nhà đó đẹp hơn, có thể ví như vậy. Thông qua bút sắt đầu tiên sẽ học kết cấu bố trí chữ. Nếu điều này đẹp thì vào bút lông học thêm nhấn nhả - thanh đậm. Với bút sắt muốn thanh đậm thì người học nên hiểu những thứ sau: hiểu mình, hiểu bút, hiểu mực, hiểu giấy. 1 Hiểu mình là quan sát từ tư thế viết, thói quen viết, cách cầm bút để sao khi viết nhìn cầm nho nhã, không tủn mủn, ngồi không lệch vai xương cổ, ngồi lâu mỏi. Ngồi có đúng tư thế đẹp mới có chữ đẹp 2 Hiểu bút, hiểu ngòi là một dạng cách vật. Nói như trong thể thao là cảm nhận 1 vật thông qua 1 vật khác. Đơn giản như bóng bàn bóng tennis, vận động viên cảm nhận quả bóng và miết nó xoáy thông qua cái vợt. Ở bút sắt, đó là hiểu độ tơi, xốp, mềm...của giấy thông qua ngòi bút. Từ đó điều chỉnh lực và độ cảm nhận tay qua cảm nhận ngòi. Thậm chí lợi dụng đặc tính của giấy mà điều ngòi cho đúng ý mình. Đơn giản thôi. Lấy giấy ăn ở trên mà viết bút sắt chữ Hán. Hiểu ngay vấn đề. 3 Hiểu giấy. Đã giới thiệu 1 phần ở trên. Chất liệu đặc điểm tính chất của giấy để tạo nên những hiệu ứng như xước, loang ...theo ý muốn của mình. Muốn đạt điều này phải hiểu bút mình sử dụng trước. Hiểu ngòi với bút máy và hiểu mực với bút lông. 4 Hiểu mực, lý giải như hiểu giấy. Mực để sau 1 thời gian sẽ khô hơn so với mực mới đổ hay tính chất của từng hãng mực khác nhau để có thể đưa quyết định nên đi bút thế nào. Do đó cái luyện tập là cảm giác thật, nên nếu chỉ dùng chiêu trò tạo hiệu ứng, sống ảo. Nhưng khi nhìn thấy nhau, viết trực tiếp thì vẫn " hiện nguyên hình ". Đã cầu chân học vấn, không ngại vạn trùng quan. Bắt đầu từ việc nhìn nhận và chấp nhận mình kém và luyện tập không chiêu trò. Đó là con đường nhanh nhất. Vì nếu không, lại phải quay lại từ đầu để luyện. Chúng ta mê mẩn với Ông Đồ của Vũ Đình Liên và ám ảnh tư thế viết chữ của anh khóa trong Chợ Tết của Đoàn Văn Cừ : " Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản,Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.". Nhưng ngồi viết đúng tư thế, để cả đứng viết cũng phải có bàn phù hợp chứ nếu chỉ ám ảnh cứ phải bò ra mà viết thì chắc chắn chữ không đẹp được.
Theo như quan điểm của Tây: GIGO: đầu vào thế nào, đầu ra như thế: vàng vào thì vàng ra, rác vào thì rác ra. Việc ngồi đúng, cầm bút đúng chiếm hơn 50% sự thành công của việc học. Còn 50% nữa phụ thuộc ở những thứ khó phía sau: có nền kiến thức rộng, xem nhiều, kiên nhẫn, ghi chép, luyện tập.
Với bút mực Châu Âu hay dòng thư pháp La tinh, người ta mê mẩn bởi cái thanh đậm nhấn nhả, mơ làm sao có được chữ viết yêu kiều, bay bướm, thậm chí có người có định hướng tới chữ kết hợp nguyên lý võ như Túy quyền chẳng hạn, buông thả lả lướt nhưng bên trong có sự sắp xếp mưu tính, hình say, ý say, bút say, tâm không say. Cái này cần luyện tập nghiêm khắc để tâm và bút hợp nhất. Quay lại về nhấn nhả, nhiều người đam mê, mua luôn bút ngòi chấm để tập và coi đó là chân ái. Mà không hề biết, chỉ cần sắp xếp đúng chuỗi, thư pháp là thuốc, sắp xếp sai chuỗi, thư pháp là độc. Mình vốn thích điều này, nên thường làm như thế. Tại sao như vậy? Vì khi chỉ thích như vậy, thì cầm bút chấm gặp cùng 1 lúc nhiều khó khăn, cầm bút để vở, font chữ, nhấn nhả và cảm giác ngòi. Trong khi nếu từ Cursive mà đi, dùng bút chì – chứ không phải bút mực, chúng ta sẽ quen dần và đi dần từ dễ đến khó. Tới bút chấm chỉ cần nhấn nhả, khống chế mực, chỉ cần 1 tuần là tối đa, có thể viết chữ cỡ nguyên trang vở Hồng Hà ngang. Ở đây chỉ nói lướt qua, phân tích sẽ là độc giả nhàm chán. Nên như trình tự đã được đề nghị khi tập: Cursive – Italic – Gothic – Fraktur – Dippen ( Copperplate, Spencerian tự theo sau vì chỉ khác mỗi bộ chữ Hoa, chữ nhỏ như Cursive ) – Flourish – Folded / Ruling pen, brush pen chỉ là trò trẻ con khi đã biết các dòng trên. Nhưng tập chữ đi từ cái khó nhất và kết thúc ở cái dễ nhất, đó là cách làm của mình. Và bắt đầu tập với bút mực, ngòi M. Quay trở lại với lý luận ở trên.
Cái khó 2: Kết cấu khó, chữ trên dưới trái phải, tìm được cách bố trí sắp xếp để người hiểu chữ đọc và thấy thú vị về sự sắp xếp hình khối và không gian, đọc mà cảm thấy có sự học hỏi được cộng với công phu luyện tập về điều bút là khó. Tại sao người nhớ chữ, kiến thức rộng , xem nhiều sẽ viết chữ đẹp hơn người ít chữ, kiến thức hẹp, xem ít. Vì họ có lượng chữ lớn thống kê có 85.568 từ trong Trung Hoa Tự Hải – xuất bản 1994, trong đó số lượng chữ Hán đủ dùng là 3500 chữ. Người nhiều chữ, khi viết đã nhớ chữ trong đầu, nên bố trí chữ sẽ dễ hơn người ít chữ, quên chữ, vừa viết vừa nhìn, dẫn đến việc khi viết không căn được không gian để bố trí các chữ trong ô, không chủ động được nét. Xem nhiều thì nhìn được nhiều các viết khác nhau của nhiều người, xem cách họ bố trí các bộ, học và ứng dụng vào chữ mình khiến khi xem chữ, phải tìm thấy sự biến hóa, sự suy nghĩ, công phu từng nét qua luyện tập, tinh thần người viết, quan điểm mỹ thuật và đôi khi ngộ được cả triết lý cuộc sống. Do đó, muốn viết đẹp phải thuộc chữ, xem nhiều chữ, ghi chép lại cái hay để học hỏi. Giờ đây công cụ rất nhiều, ở Việt Nam có Từ điển thư pháp, trên mạng cũng có, rồi còn phải hiểu văn hóa đằng sau nó, đó là cách viết kỵ phạm húy, kỳ tự dị tự. Có người chữ máy tính đọc không sai chữ nào, mà ra chùa, đọc văn bia nhìn đấy đọc đấy mà chả hiểu gì, bởi người xưa tuân theo luật lệ kỵ phạm húy ….mà viết khác đi. Nên việc học ngoài ở sách vở, học ở đường phố còn quan trọng hơn nhiều. Cần đi đâu xa, xem các chùa CỔ bia CỔ, nhìn hoành phi câu đối, gia phả….những thứ xung quanh ấy là kho tàng kiến thức vô cùng đồ sộ và phong phú.
Đối với thư pháp Latinh, kết cấu chính là khoảng cách, nét, bố cục toàn bài, nét chính hay nét phá để làm điểm nhấn của bài, đương nhiên với thư pháp Latinh dễ hơn nhiều vì công cụ hỗ trợ, đó là các dòng bút, loại bút, màu sắc mực, giấy. Với thư pháp Latinh thì nhiều tài liệu và công cụ tìm kiếm hơn, đọc nhiều, xem nhiều ý tưởng trên insta, pinterest…
Làm được 2 cái khó đầu thì mấy cái khó sau, tự nhiên sẽ không còn nữa.
Nếu bạn thất bại trong việc chuẩn bị, có nghĩa là bạn chuẩn bị thất bại.
Lời khuyên từ một người học cả 2 môn thư pháp chữ Hán và thư pháp Latinh.
Chém gió nhân dịp Long Phi Covid 19 nguyên niên năm 1, cả làng bán hàng trên mạng, ở nhà chui xó, chém gió trên mạng.
Ongnon có vài dòng chia sẻ như vậy. Sau khi viết xong, đăng bài thì không có gì đáng nói.
Muốn biết hồi sau viết gì, chịu khó đợi rồi sẽ biết
View attachment 1048211View attachment 1048214View attachment 1048212View attachment 1048213