À, em tám tiếp đây!
Gần đây có phong trào kẻ khẩu hiệu: LÀM GIÀU KHÔNG KHÓ! Với cá nhân em thì thấy VN mình hơi hô khẩu hiệu quá, LÀM GIÀU khó bỏ đời... nếu không phải thế thì tại sao các bác & em lên đây than nghèo kể khổ, lâu lâu ghé vô spam vài bài để xả STRESS trong quá trình đi LÀM GIÀU...
Kết lựng: LÀM GIÀU (RẤT) KHÓ...
Bác này được cái nói chuẩn, làm giàu không phải rất khó mà là cực kỳ khó. Còn nghèo thì cực kỳ dễ. Tất nhiên, không ai muốn nghèo, nhưng nghèo vì lý do chủ quan, do chính bản thân mình thì không ai hưởng ứng cả. Và phần lớn như vậy (em nhấn mạnh từ phần lớn và số đông nhé), người nghèo có phần cam chịu tình cảnh mình nghèo, không có ý chí (hoặc ít) thoát nghèo. Em chứng kiến nhiều người nghèo không chăm chỉ làm ăn, đánh đề, nhậu nhẹt, tự cho mình mang số phận nghèo và không phấn đấu để thay đổi. Tất nhiên, cũng có một số thành phần người ta nghèo thực, người ta có cố gắng nhưng cái nghèo vẫn dai dằng bám đuổi. Xã hội và những người hảo tâm phần nào đó đã và đang giúp đỡ (dù sự giúp đỡ này chưa thể gọi là nhiều) cho thành phần đáng được quan tâm này.
Em giả sử đặt vấn đề, người ta nghèo. Mình có giúp người ta mấy trăm triệu để làm ăn thì liệu người ta có vực dậy được không hay là sau khi hết mấy trăm triệu đó rồi thì "mèo lại hoàn mèo"? Hay giả sử mình có giúp cho người ta 1 công việc ổn định thì liệu người ta có bền chí kiên định đi làm để thoát nghèo không? Hay là chỉ làm 1 vài bữa rồi nản. Ý chí thoát nghèo rất quan trọng. Còn hầu như, những người có ý chí thoát nghèo, đeo đuổi việc thoát nghèo thì sự thành công có thể đến với họ. Xã hội, những người giàu nhất thường xuất thân từ nơi khá nghèo, ít có điều kiện học tập, không cần đưa ra ví dụ, nó đầy dẫy. Do đâu những người này có sự thành công vượt bậc, phần không nhỏ là do ý chí, mà bắt nguồn từ việc thoát nghèo!
Em rất thích chương trình "ngôi nhà mơ ước" và "vượt lên chính mình" trên HTV. Và càng mong HTV thống kê lại sự thay đổi sau 1 vài năm những gia đình được giúp đỡ, coi cuộc sống của họ có khá lên không, họ có đổi đời không hay là "trở lại thời như xưa"? Quan trọng lắm chứ, nếu đời sống của người ta không khá hơn, người ta không phát triển,
nghèo lại hoàn nghèo thì pó tay, giúp làm sao cho xuể vì nước mình còn nhiều người nghèo. Hôm nay cho anh 10 đồng, anh chỉ thoát nghèo trong 1 tháng vì anh có 10 đồng, sau 1 tháng đó anh lại trở về vị trí sở trường của anh: vô sản. Sự giúp đỡ của xã hội và của các nhà hảo tâm, chính sách của Đảng, Nhà nước - hoàn toàn không có hiệu quả trong những trường hợp như thế này!
Còn "thoát giàu"? Có bác đặt vấn đề chơi như vậy. Em nghĩ là, tới 1 cấp độ nào đó, người giàu sẽ không còn phụ thuộc vật chất (tùy quan điểm từng người nhé). Ví dụ: tôi ăn rau muống luộc - tôi đang nghèo vì không có tiền mua thịt gà để ăn. Nhưng 1 ông đại gia giàu sụ, hôm nay ổng ăn rau muống luộc không có nghĩa là ổng nghèo, có thể là ổng tìm kiếm sự thanh tao, bình yên về tuổi thơ cơ cực của ổng, nhớ về vùng quê của ông hay nói cách khác ổng đang kiếm tìm sự tinh tế, sự tao nhã, sự bình yên trong tâm hồn. Không như tôi, ăn rau muống luộc vì đói, vì không có gì để ăn...
Hay là, chiều nay tôi phải đi câu cá kiếm chút gì đó nấu món buổi chiều vì không có tiền mua đồ ăn - vì tôi nghèo. Nhưng ông tỷ phú nọ cũng đi câu cá, nhưng không phải là ổng nghèo không có tiền mua đồ ăn mà là ổng đang hưởng thụ 1 thú vui. Hai ví dụ trên cho thấy, cùng 1 sự việc nhưng đối tượng tham gia khác nhau, tính chất khác nhau hoàn toàn.
Trong lịch sử, vẫn có những con người như thế. Từ bỏ sự sung túc mình đang có, từ bỏ tiền tài danh vọng mình đang có - hay tạm gọi theo quan điểm của tôi là đang
giàu để trở về một cuộc sống đạm bạc, thanh tao - mà cái này cũng không thể gọi là
nghèo được!