Ừ thì nhà tôi nghèo!

Chẳng có ai là không chọn Giàu. Đến bọn đầy tớ nó còn muốn giàu nữa, huống chi là dân. :D
 
Tự thấy mình ĐỦ ĂN, nhưng giá mà GIÀU một tí thì tốt, đỡ khổ!
 
Quay lại chủ đề này thấy các bác tranh luận, lựa chọn và khám phá những cái thật thú vị giữa GIÀU và NGHÈO. Em cũng xin "tám" 1 chút về cái G & N này.
- Em nghĩ G & N là đang đánh giá về tình trạng đời sống kinh tế của người đó (theo nghĩa bài viết này chứ không phải giàu, nghèo tình cảm bạn bè...). Về phương diện kinh tế, GIÀU sẽ cao hơn NGHÈO.
- Một số bác đồng ý GIÀU CHẮC GÌ SƯỚNG HƠN NGHÈO. Ở đây có lẽ là đánh giá về trạng thái tình cảm (emotional), em tạm gượng ép gọi là mục đích sống. Ở vấn đề này, nếu áp dụng mô hình Maslow về nhu cầu của con người có lẽ sẽ có giải đáp hữu ích. Nó giống như ăn no, mặc ấm cho người nghèo, khá chút thì ăn ngon, mặc đẹp, trung lưu thì bắt đầu tìm danh tiếng... Và ở mỗi trạng thái của nhu cầu, cái "SƯỚNG" sẽ khác nhau, khó có thể so sánh vì khác hệ quy chiếu.
- Truyện cổ tích thì chỉ đưa ra 1 thông điệp đơn giản và dễ hiểu để giáo dục trẻ em. Câu hỏi đặt ra là: "Các bậc cha mẹ, chú bác... dạy con trẻ trở thành người như thế nào?". Câu trả lời có thể là: giàu nhất; giỏi nhất; đẹp nhất; bác sỹ; kỹ sư; nhà giáo... Riêng em thì em dạy cháu rằng: "Bố mẹ muốn con trở thành người tốt". Thiết nghĩ, đó cũng là thông điệp chính của truyện cổ tích mà các bé nghe kể. Chúng ta đừng đi vào chi tiết người giàu thì khổ, người nghèo thì sướng nhưng lại lấy chồng/ vợ giàu...
- Trở lại câu chuyện G & N, em cho rằng dù giàu hay nghèo hãy sống tốt, lúc đó cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn... nghe có vẻ đơn giản và sách vở các bác nhỉ? Em cũng thấy thế và vẫn đang tìm hiểu để sống thế nào cho tốt... Các bác chung tay giúp em nhé...
 
Túm lại là ai chả muốn giàu, nói như bác hoanganh thì đến bọn đầy tớ nó còn muốn nữa là
 
Ai là nhân dân...? Bài tập làm văn; hãy miêu tả nhân vật "nhân dân"...
 
Nghĩ cũng thấy tội cho các ông chủ nhỉ! Ông chủ nào cũng cam tâm làm thuê cho đầy tớ nhưng lại không cam tâm thấy đầy tớ nó giàu. Không cam tâm thấy nó giàu nhưng lại chẳng biết làm gì để nó phải cam tâm bớt giàu đi (mà chú tâm phục vụ ông chủ hơn)... Hơ hơ, có phải cổ tích thời hiện tại!?
 
có người bạn em nói câu này rất hay : "thật tình thì cái kẻ đó nghèo quá , nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền mà thôi ". Đó là nói về con người thiếu hụt về mặt nhận thức , coi sử hữu nhiều vật chất là tôn chỉ cuộc đời bất chấp những giá trị và quan hệ khác . Đó là 1 nhân cách phát triển lệch lạc . Và đó cũng chỉ là 1 cách nói phúng dụ
Đã nói giàu hay nghèo thì phải phân định rõ : giàu hay nghèo đó là nói đến việc sở hữu vật chất , tiền bạc , tư liệu sản xuất và chất lượng cuộc sống , chứ ko phải vin vào đó nói đến thời gian hay tình cảm hay những yếu tố phi vật chất chung chung
Hồi bé đi học em bị cô giáo ghét vì dám cãi cô khi cô đưa ra những ví dụ rất giáo điều và sai lệch : tiền ko mua được tình yêu , khi anh bỏ tiền ra đi hành lạc với 1 ả gái điếm , thì đó đâu phải là tình yêu . ví dụ này của cô đúng ở chỗ : tiền đó ko mua tình yêu , vì nó mua tình dục . Nhưng nó ko đúng vì đem ví dụ đó để nói về việc tiền ko mua đc tình yêu . ví dụ chả ăn nhập gì với luận điểm đưa ra cả . Khi đó người ta đi tìm kiếm tình dục đó chứ , liên quan gì tới tình yêu đâu . À ngày xưa họ hay gắn ham muốn tình dục với tình yêu lắm , anh em mình giờ thoáng hơn , quan điểm rõ ràng hơn nhỉ :D
Khi bàn đến giàu nghèo , những nhà giáo điều hay nói kiểu đó ; nghèo thì trong sạch và có tình cảm , thậm chí hạnh phúc hơn giàu ...vv ...vv... Cổ nhân dạy " bần cùng sinh đạo tặc " , là nói đến việc vì thiếu thốn nên hay sinh ra phạm pháp ... Thiếu thốn về vật chất thường dẫn đến thiếu thốn về hưởng thụ khác nữa : sự quan tâm , giáo dục, văn hóa , phương tiện sống , dẫn đến những khiếm khuyết trong phát triển hình thành nhân cách => dễ có hành động sai lầm dẫn đến ko hạnh phúc . Tất nhiên , đầy đủ về vật chất mới là điều kiện cần , chưa phải là điều kiện đủ để hình thành 1 nhân cách tổt , để dẫn đến cuộc sống hạnh phúc cho 1 cá nhân
Nghèo , chỉ là là tiền đề cho khó khăn thiều hụt , thậm chí là thử thách cho việc hình thành1 nhân cách tốt . Nó ko thể là tiền đề cho hạnh phúc được . Vì " cái kho nó bó cái khôn " , anh đâu có đầy đủ điều kiện để phát triển mọi mặt một cách tốt nhất được .... Những bất ổn trong xã hộ phần lớn là hệ quả của sự nghèo đói mà ra .
Khi con người có đủ phương tiện để phát triển ( giàu ) , họ dễ hoàn thiện hơn . Sự giàu , sở hữu nhiều phương tiện là 1 điều chính đáng và tốt đẹp , nếu ko Đảng và nhà nước đề ra mục tiêu " dân giáu nước mạnh " là ko tốt đẹp sao ? :D
Vấn đền giàu hay nghèo hay bị đánh lẫn với với khái niệm : hạnh phúc hay ko hạnh phúc . Họ lẫn lộn giữa điều kiện sống và quan điểm sống , rồi đem đủ thứ giáo điều loãng toẹt rỗng tuếch để bao biện cho trò "đánh tráo khái niệm " này của mình
Em thì thấy giàu rất tốt . Mình có điều kiện để làm nhiều việc tốt , đem lại cuộc sống tốt cho người xung quanh , con cái được hưởng thụ điều kiện giáo dục , chăm sóc về y tế , văn hóa tốt và phát triển tốt . Em ko từ chối cơ hội để giàu . Miễn là mình sống xứng đáng với cái mình có và bỏ ra
 
Các bác thỏai mái tự do tranh luận rồi tự sướng với cái lý thuyết: nghèo mà thanh bạch rồi GATO với mấy thằng giàu nhé. Em đi kiếm tí tiền cho nó đỡ nghèo đây.
 
Mấy bác cứ than nghèo kể khổ mà ko chịu lo đi kiếm tiền để thay đổi cho cái cảnh nghèo. Ngày hôm nay giỗ tổ Hùng Vương, nhìn thiên hạ đi chơi còn mình cọc cảnh kiếm tiền nuôi vợ con cũng cám cảnh lắm lắm :((. Tranh thủ nghỉ giải lao em spam với các bác chút chút. Giờ e đi kiếm tiền tiếp, các bác cứ ngồi đó than nghèo kể khổ nữa đi nhé:P
 
Nghèo mà cứ tự sướng với cái nghèo của mình và không lo tìm cách thoát khỏi cảnh nghèo mà cứ lo GATO với người giàu hơn mình thì cuộc đời cứ mãi mãi vẫn nghèo.
 
Em thấy bác nói chuẩn. Giàu thì vẫn sướng hơn nghèo, giàu có thể tự hào vì mình... giàu; chứ còn nghèo thì chẳng bao giờ có thể tự hào vì mình... nghèo được.

Em ghét nhất là các truyện cổ tích tòan nói người giàu là xấu bụng, người tốt tòan là người nghèo. Đó là điều không thể chấp nhận được. Trong khi anh nông dân nhà nghèo trong các truyện cổ tích thì lại vẫn cứ thích được lấy con gái... lão nhà giàu. Khôn không?

Vì vậy em cũng đồng í với bác, giàu thì tốt hơn, có điều không được coi thường người ít giàu hơn và không nên quên mình đã từng... chưa giàu :D:D:D
Thằng giàu là thằng cai trị , lúc đó chuyên lo làm sách khoa học và khai trí để cuộc sống tốt đẹp và thiết thực hơn
Thằng nghèo là thằng bị trị , ko có đk làm khoa học hay phấn đấu nên ngồi vẽ ra những chuyện viển vông truyền tai truyền miệng cho con cháu an ủi kiếp nghèo để TDTT :D
 
... giàu hay nghèo thì cũng nên cố gắng mà hạnh phúc.
... ai đó ... nói ... hạnh phúc là biết hài lòng với cuộc sống ( ??? )
... kêu khóc không phải là không tốt, nhưng kêu khóc suốt ngày thì ... chết đi cho rồi.

... nếu như cái gì anh cũng tệ mà suốt ngày anh ngồi kêu khóc sao mình không được như người ta thì có lẽ anh nên tìm hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình hơn là suốt ngày cứ kêu khóc ... :D ( câu của tớ viết hơi lung tung nhưng đại ý là vậy )
 
Vấn đề là ở chỗ ngòai GIÀU và NGHÈO các bác lại cứ chèn thêm abcde vào nên mới tranh luận. Giờ như này đi: mọi thứ khác đều như nhau, không đổi, chỉ có khác nhau là GIÀU và NGHÈO, các bác chọn cái nào?

Cái này chuẩn này !

Chọn GIÀU bởi vì mình sẽ giúp được NGHÈO !
 
Có những ai từng trải qua cuộc sống NGHÈO khổ thì mới thấy được:"Nghèo cũng là một cái tội".Chẳng vì thế mà người nghèo luôn cố gắng thoát nghèo, còn người giàu có ai lại muốn "thoát giàu" không nhỉ?
 
Vấn đề ở bài viết trên là cách ứng xử của người giàu đối với người nghèo hơn mình. Còn giàu thì bản thân ai cũng phấn đấu để mình giàu hơn chứ ai lại hướng tới cái nghèo bao giờ.
 
Em đã bẩu là nếu theo hệ quy chiếu kinh tế GIÀU & NGHÈO thì chẳng ai muốn NGHÈO mà...
 
À, em tám tiếp đây!

Gần đây có phong trào kẻ khẩu hiệu: LÀM GIÀU KHÔNG KHÓ! Với cá nhân em thì thấy VN mình hơi hô khẩu hiệu quá, LÀM GIÀU khó bỏ đời... nếu không phải thế thì tại sao các bác & em lên đây than nghèo kể khổ, lâu lâu ghé vô spam vài bài để xả STRESS trong quá trình đi LÀM GIÀU...

Kết lựng: LÀM GIÀU (RẤT) KHÓ...
 
À, em tám tiếp đây!

Gần đây có phong trào kẻ khẩu hiệu: LÀM GIÀU KHÔNG KHÓ! Với cá nhân em thì thấy VN mình hơi hô khẩu hiệu quá, LÀM GIÀU khó bỏ đời... nếu không phải thế thì tại sao các bác & em lên đây than nghèo kể khổ, lâu lâu ghé vô spam vài bài để xả STRESS trong quá trình đi LÀM GIÀU...

Kết lựng: LÀM GIÀU (RẤT) KHÓ...

Bác này được cái nói chuẩn, làm giàu không phải rất khó mà là cực kỳ khó. Còn nghèo thì cực kỳ dễ. Tất nhiên, không ai muốn nghèo, nhưng nghèo vì lý do chủ quan, do chính bản thân mình thì không ai hưởng ứng cả. Và phần lớn như vậy (em nhấn mạnh từ phần lớn và số đông nhé), người nghèo có phần cam chịu tình cảnh mình nghèo, không có ý chí (hoặc ít) thoát nghèo. Em chứng kiến nhiều người nghèo không chăm chỉ làm ăn, đánh đề, nhậu nhẹt, tự cho mình mang số phận nghèo và không phấn đấu để thay đổi. Tất nhiên, cũng có một số thành phần người ta nghèo thực, người ta có cố gắng nhưng cái nghèo vẫn dai dằng bám đuổi. Xã hội và những người hảo tâm phần nào đó đã và đang giúp đỡ (dù sự giúp đỡ này chưa thể gọi là nhiều) cho thành phần đáng được quan tâm này.

Em giả sử đặt vấn đề, người ta nghèo. Mình có giúp người ta mấy trăm triệu để làm ăn thì liệu người ta có vực dậy được không hay là sau khi hết mấy trăm triệu đó rồi thì "mèo lại hoàn mèo"? Hay giả sử mình có giúp cho người ta 1 công việc ổn định thì liệu người ta có bền chí kiên định đi làm để thoát nghèo không? Hay là chỉ làm 1 vài bữa rồi nản. Ý chí thoát nghèo rất quan trọng. Còn hầu như, những người có ý chí thoát nghèo, đeo đuổi việc thoát nghèo thì sự thành công có thể đến với họ. Xã hội, những người giàu nhất thường xuất thân từ nơi khá nghèo, ít có điều kiện học tập, không cần đưa ra ví dụ, nó đầy dẫy. Do đâu những người này có sự thành công vượt bậc, phần không nhỏ là do ý chí, mà bắt nguồn từ việc thoát nghèo!

Em rất thích chương trình "ngôi nhà mơ ước" và "vượt lên chính mình" trên HTV. Và càng mong HTV thống kê lại sự thay đổi sau 1 vài năm những gia đình được giúp đỡ, coi cuộc sống của họ có khá lên không, họ có đổi đời không hay là "trở lại thời như xưa"? Quan trọng lắm chứ, nếu đời sống của người ta không khá hơn, người ta không phát triển, nghèo lại hoàn nghèo thì pó tay, giúp làm sao cho xuể vì nước mình còn nhiều người nghèo. Hôm nay cho anh 10 đồng, anh chỉ thoát nghèo trong 1 tháng vì anh có 10 đồng, sau 1 tháng đó anh lại trở về vị trí sở trường của anh: vô sản. Sự giúp đỡ của xã hội và của các nhà hảo tâm, chính sách của Đảng, Nhà nước - hoàn toàn không có hiệu quả trong những trường hợp như thế này!

Còn "thoát giàu"? Có bác đặt vấn đề chơi như vậy. Em nghĩ là, tới 1 cấp độ nào đó, người giàu sẽ không còn phụ thuộc vật chất (tùy quan điểm từng người nhé). Ví dụ: tôi ăn rau muống luộc - tôi đang nghèo vì không có tiền mua thịt gà để ăn. Nhưng 1 ông đại gia giàu sụ, hôm nay ổng ăn rau muống luộc không có nghĩa là ổng nghèo, có thể là ổng tìm kiếm sự thanh tao, bình yên về tuổi thơ cơ cực của ổng, nhớ về vùng quê của ông hay nói cách khác ổng đang kiếm tìm sự tinh tế, sự tao nhã, sự bình yên trong tâm hồn. Không như tôi, ăn rau muống luộc vì đói, vì không có gì để ăn...:D

Hay là, chiều nay tôi phải đi câu cá kiếm chút gì đó nấu món buổi chiều vì không có tiền mua đồ ăn - vì tôi nghèo. Nhưng ông tỷ phú nọ cũng đi câu cá, nhưng không phải là ổng nghèo không có tiền mua đồ ăn mà là ổng đang hưởng thụ 1 thú vui. Hai ví dụ trên cho thấy, cùng 1 sự việc nhưng đối tượng tham gia khác nhau, tính chất khác nhau hoàn toàn.

Trong lịch sử, vẫn có những con người như thế. Từ bỏ sự sung túc mình đang có, từ bỏ tiền tài danh vọng mình đang có - hay tạm gọi theo quan điểm của tôi là đang giàu để trở về một cuộc sống đạm bạc, thanh tao - mà cái này cũng không thể gọi là nghèo được!
 
Back
Top