Sức mạnh của tình yêu

thanks bro! câu chuyện khá hay!

còn ý kiến của các bro and sir thì cái đó em không bàn! vì nhìn nhận khách quan một người một vẽ, làm sao biết được hihi!
vì thế mà điện thoại với có nhiêu hãng, một hãng lại có nhiều loại hihi
 
Em thấy chuyện này rất hay đấy chứ, các bác đừng phức tạp hóa cuộc sống lên thế. Những gì mình nghĩ là đúng thì cứ thể hiện ra cho nhau chứ đừng dấu.
 
Bác NNCuong nói đúng đấy, em thỉnh thoảng vẫn phải cầu hoà nhưng chưa phải cách đưa tờ giấy. Nhưng đôi khi để cho chị em viết những điều "ấp ủ" ra thì mình có sướng hơn ko?
 
Các bác nhớ đừng áp dụng chiêu "đưa tờ giấy" thường xuyên nhé. Hôm nào nàng bực mình nhận tờ giấy của bác viết luôn "Đơn xin ly hôn" thì ... toi :D :D :D
 
Mình nghĩ tình yêu là một phần không thể thiếu của cuộc sống, nhưng cuộc sống mới thật sự quan trọng.

Còn về ứng xử trong gia đình, phải có một người và chỉ được phép duy nhất một người làm "chủ". Giống như một cty, dù có nhiều người góp vốn xây dựng cty nhưng chỉ có duy nhất một giám đốc.

Với hai vợ chồng, dù "góp sức" xây dựng gia đình 50-50 thì vẫn phải có duy nhất một "giám đốc" mà thôi thì mới ổn, nếu cả hai đều muốn làm giám đốc thì gay.

Toàn là quan điểm của đàn ông thôi. Quan điểm của 1 người phụ nữ: Khi tình yêu còn lại thì bao giờ để giữ gìn hạnh phúc gia đình, người đàn ông cũng cần bao dung và rộng lượng.

Đằng ấy thích làm phó giám đốc hay giám đốc :D
 
Mời các bạn tìm đọc "Đàn ôn sao hỏa, Đàn bà sao kim" để hiểu rõ hơn về 1/2 của mình & có mẹo hòa hợp gia đình.
 
Ôi...lấy vợ khổ thế này hử :D . Thế thì sao dám lây vợ hihi ...mà truyện này bịa quá :D
 
Hỏi thế gian tình là vật gì?..........................................what is love?
 
Truyện rất có ý nghĩa. Có bác nói lăng nhăng lố lăng gì ấy, mình ko có ý kiến. Nhưng theo em đã là văn chương thì sao khô khan được nhỉ? Nó cũng ko phải "sến" mà là nghệ thuật làm nổi bật nội dung và ý nghĩa của truyện. Truyện kết thúc bằng một cái kết mở, tự mọi người chọn cho mình một cái kết thúc. Noó chung là hay đó chứ. Cảm ơn bro đã đăng bài này. Thân!
 
“Cho dù có chuyện gì, anh vẫn mãi yêu em”. Nếu tin rằng thích một người là yêu tất cả ưu điểm của họ thì yêu có nghĩa là yệu tất cả những khuyết điểm của nhau 8->
 
Trong tình yêu chắc chắc sẽ có mâu thuẫn, quan trọng là giải quết được thì tình yêu mạnh mẽ và vững bền hơn, nhưng nếu không thể giải quyết được thì dẫn đến sự tan vỡ. tình yêu trong hôn nhân khác với tình yêu khi quen nhau, nếu tình cảm dành cho nhau đủ lớn thì mâu thuẫn khôn là gì cả.
 
Câu chuyện này em đã đọc ở đâu rồi nhỉ :D<:-P

Em còn nghe nói " Người phụ nữ như 1 cái bị khi mà được người đàn ông trao lời yêu thương thì chỉ nhận, nhận đến khi cái bị đó căng đến nỗi không chịu nổi nữa thì nó vỡ òa và trao lại bấy nhiêu cho người đàn ông ấy"
Nhưng ở đây thì người đàn ông này lại chỉ mang lại cho người vợ của mình những nỗi buồn và đau khổ như vậy mà người phụ nữ lại vẫn yêu chồng mình đến vậy vì có yêu thì mới có thể viết hết được cả 2 trang giấy như vậy !!! Mỗi câu mỗi chữ cũng chính là tình cảm của vợ dành cho chồng8->

Ôi tấm lòng của người phụ nữ!!!8->8->8->
 
người chồng thật là nhạt khi chỉ viết được cái dòng đấy để mị vợ mình
người vợ thật ngu dốt khi tin vào điều chồng viết ra giấy
 
Chàng trai và cô gái yêu nhau trong một tháng. Vỏn vẹn đúng 30 ngày. Đột ngột chàng trai ra đi không một lời từ biệt. Cô gái tìm hiểu nguyên nhân, gọi đến cell fone lẫn máy nhà đều không gặp. Mọi tin tức về anh đều biến mất….......2 tháng sau anh trở về với hình dáng khác hẳn từ tóc tai đến cách ăn mặc, cư xử….Cô không nhận ra anh. Vì anh khác quá.
Trong thâm tâm cô nghĩ con người đó hẳn chê mình giàu có chỉ vì gia đình, hay mình không gỉoi giang. Trong khi anh vừa tốt nghiệp 12 là làm thêm trong một công ty lớn. Cô thay đổi mình, vừa làm thêm vừa học kinh doanh trên mạng. Công việc suôn sẻ và thành công vì cô là hoạ viên giỏi lại được sự giúp đõ từ gia đình và bè bạn….

2 tháng đó. Chàng trai không còn đi làm nữa. Anh vẫn thầm lặng ngày ngaỳ viết một lá thư dù không bao giờ gũi và vẽ bức tranh dang dở của mình. Mái tóc hai mái anh từng tự hào nay đã không còn nữa. Thậm chí mãi đến khi cần nhập viện gia đình mới biết. Ba vì tin lơì người bạn mà mất trắng tiền, khó khăn chồng chất với giai đoạn đầu bệnh gan…Túng quẫn trước lời than của mẹ,anh lặng lẽ khi cầm kết quả chụp citi…..

Cô gái hiểu lầm chàng trai nên cố gắng vươn lên. Và chàng trai khi trở về hiểu lầm là cô gái không yêu vì mình không giàu, không đẹp, không còn tài giỏi như ngày nào. Vì tất cả những hiểu lầm đó cả hai cùng cố gắng. Cô thì gắng đang kí học thêm và mở shop online. Chàng trai thì cố công ra sức học tập để được học bổng..Với ước mong thoát khỏi nơi chất chứa tình yêu và kỉ niệm của hai người. Cả hai luôn yêu mà không bao giờ còn thấy mặt nhau.

…………………Trong thời gian đó một người khác xuất hiện. Cô là người mà anh tình cờ quen biết. Là người lén thông báo cho gia đình việc cuả anh. Tình yêu của họ đến một cách tự nhiên mà đôi khi anh thoáng phải ngờ vực. Vì sao cô lại chọn yêu một kẻ như mình. Cô gái đi đến bệnh viện dù công việc bận rộn của mình,….hằng đêm khi trở mình qua anh đều thấy cô ở đó, cạnh bên. Ngày tháng trôi qua tóc bắt đầu dài hơn và họ đã bỏ những mái tóc đặt làm mà thay vào đó là những lọn tóc nối công phu và cẩn thận……
Gia đình cô tự hào về câu chuyện và tình yêu trong trẻo của hai đứa. Trở ngại duy nhất chỉ là vấn đề tôn giáo. …..Cuối cùng mọi chuyện giải quyết ổn thoả. Thì họ lại gây nhau vì một vấn đề…Với anh và với cô quan điểm về điều đó hoàn toàn khác nhau. Nguyên nhân mọi sự khiến cô gái không tin những điều anh ta đã làm vì mình chính là vì điều đó………………………..

Điện thoại lại reo vang …..
Câu cuối cùng khi cô gái hỏi rằng: Anh có yêu em không?
Mặc kệ tiếng nấc , chàng trai thốt lên bảo rằng……………..


Và từ đó chàng trai không bao giờ mang điện thoại ra đường…..Dù rất yêu cô nhưng .......anh đã dối lòng mình trong cơn tức giận. Anh mất đi cả hai người con gái anh yêu thương, 1 vẫn tồn tại, 1 đã không còn.

Chuyện có thật mọi người tin không thì tùy. Đó là những điều mà Trade Mark hát : “That’s only love can do”
 
SỨC MẠNH TÌNH YÊU


Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
 
SỨC MẠNH TÌNH YÊU


Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

Hay.

Bác cho em hỏi chuyện có thật hay là tiểu thuyết?
 
Back
Top