Phiên bản tiếp theo của "ngực to mới được ra đường"

Nói thật em chả hỉu các pác ở trên lâu ngày quá chưa xuống dưới sống trong lòng dân tình hay sao á nên mới đưa ra mấy cái luật gọi là như người trong mộng á; chán kg thể phán

ác ác và ác
 
các anh chị đừng ngạc nhiên vì tuần sau sẽ có: "trên 40 tuổi mới được vào HHVN" =))
 
các anh chị đừng ngạc nhiên vì tuần sau sẽ có: "trên 40 tuổi mới được vào HHVN" =))
Hiện tại thì nếu dưới 16 tuổi vào HHVN cũng không post được bài :D. May cho chú là vào HHVN sau khi 16 hehe
 
Bài toán người nhập cư

Hà Nội và TP.HCM, hai thành phố lớn nhất và quan trọng nhất của nước ta đang phải đối mặt với quá nhiều nan vấn đã tới mức "kinh hoàng": giao thông ùn tắc, đường ngập khi mưa, nhà ổ chuột và văn hóa đô thị xuống cấp quá nhiều so với "ngày xưa".

nhapcu.jpg



Hầu như khi bàn tới nguyên nhân và cách giải quyết, tất cả mọi người, từ người dân đến lãnh đạo đều nghĩ tới người nhập cư. Trong bản dự thảo (lần thứ ba) Luật Thủ đô vừa được công bố, TP Hà Nội dự tính ghi thành luật nhiều quy định nhằm hạn chế người nhập cư vào thủ đô như phải cư trú đủ 5 năm (luật cư trú hiện hành là 1 năm), phải có tiền lương cao gấp đôi lương tối thiểu mới được xem xét để thành người Hà Nội, phải có giấy phép mới được làm việc ở thủ đô...

Hiến pháp nước ta cho phép công dân có nhiều quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm, trong đó có ba cái quyền thiết thân nhất, có ý nghĩa nhân văn nhất với tất cả mọi người là quyền tự do cư trú, tự do đi lại và quyền có việc làm. Dùng những biện pháp vi hiến để chặn người nhập cư vào thành phố lớn là không thể chấp nhận được về pháp lý đã đành, mà còn về tình nghĩa với một dân tộc vốn coi nhau như bầu bí chung giàn và "người trong một nước phải thương nhau cùng", chia cơm sẻ áo.

Người nhập cư tràn vào Hà Nội và TP.HCM trong nhiều năm gần đây bắt nguồn từ nhiều phía. Nông thôn vùng châu thổ sông Hồng và miền Trung đất ít người đông luôn thiếu việc làm, xưa gọi là cảnh "nông nhàn". Sau ngày đất nước hòa bình thống nhất, người nông dân có quyền được đổi đời, có quyền lao động để nâng cao mức sống vốn thấp nhất trong xã hội, nuôi con cái học hành, hưởng thụ nhu cầu văn hóa, tiện nghi v.v. Mọi con đường đổ về thành phố. Áp lực này là rất lớn trong đông đảo lớp trẻ nông thôn chiếm đến 70% dân số, những người làm chủ đất nước tương lai. Trong khi đó, sự nghiệp CNH, HĐH tạo ra sự bùng nổ đô thị hóa mạnh mẽ. Quá trình này giống như con tàu trên đường ray, cứ từng giờ lừ lừ đi tới mà không gì ngăn lại nổi.

Nguồn lao động, đặc biệt là lao động chân tay cho cơn lốc phát triển đô thị, lấy ở đâu nếu không từ nông thôn? Làn sóng nhập cư vào thành phố là tất yếu. Hà Nội, TP.HCM, các khu công nghiệp, đô thị cần, rất cần người nhập cư. Bài toán phải được giải trên cơ sở bình đẳng ấy. Coi người nhập cư chỉ là gánh nặng đơn thuần, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn trái với quy luật kinh tế và tình cảm thông thường giữa người dân trong một nước.

Chắc chắn chúng ta, ít nhất cũng ở hai thành phố đang quá tải hiện nay là Hà Nội và TP.HCM, đã có những bước đô thị hóa không đúng quy luật nên mới để lại hậu quả nhiều bề ngày nay, không nên đổ vạ cho người nhập cư để che giấu chỗ yếu kém này. Mặt khác, để hạn chế tình trạng "nhân mãn" ở các đô thị lớn thì giải pháp tích cực và căn cơ nhất là phải có một chiến lược phát triển nông thôn, tạo công ăn việc làm và nâng cao đời sống văn hóa cho nông dân, để họ yên tâm "cày xới" trên mảnh đất mà họ sinh sống.

Không thể ghẻ lạnh, cấm đoán, thậm chí chịu vi hiến hay dùng chính sách hộ khẩu để hạn chế người nhập cư mà phải có một hệ thống chế tài để giải bài toán. Những người nhập cư không đủ điều kiện kỹ năng, thu nhập v.v. không sống nổi ở thành phố đắt đỏ với những quy định nghiêm nhặt về tiêu chuẩn vệ sinh, an toàn về chỗ ở và ăn uống, đi lại sẽ tự nguyện về quê và ngược lại, thành phố sẽ tạo điều kiện sống tốt (việc làm, nhà cửa v.v.) cho những bộ phận cư dân nhập cư có kỹ năng và thật sự cần thiết cho phát triển.

Nguyễn Quang Thân
 
Có sao đâu nhỉ :D theo em thấy cũng chả vi phạm hiến pháp lắm: tự do đi lại và cư trú cũng như có việc làm chứ có phải tự do có hộ khẩu đâu :D
Các bác nông nhàn đi làm thêm, lao động chân tay, sinh viên đi học cứ đăng ký tạm trú thôi rồi ở bét nhè mà :).
Tuy nhiên chắc bài giải này cũng chả có mấy tác dụng :D hạ tầng thiếu cứ thiếu thôi vì số dân nhập cư và tạm trú làm việc không vì hộ khẩu cũng sẽ còn phát triển nữa, cái vụ giấy phép mới được làm việc thì chưa biết nó sẽ thế nào. theo em sẽ cấp cho các công ty, nhân viên của công ty thì có giấy phép làm việc. Kể cả thợ nề thợ hồ, bán quán nước cũng được cấp giấy phép. CHỉ có các bác buôn thúng bán mẹt hoặc chợ người sẽ không có giấy phép. Nếu làm gắt thì cũng ối bác hết gạo nấu cơm. Theo em đầu tiên áp dụng cho 1 số quận trung tâm HK, BD trước đã rồi từ từ xem thế nào hãy làm tiếp thì hơn. Nhưng đây cũng có thể là điều kiện tiền đề để cho thành phố của ta trở nên hiện đại hơn. Em không dám chắc lắm, các bác đừng có mắng em :)) Hãy để lịch sử lên tiếng.
Mô hình này chắc áp dụng kiểu Putrajaya của Malaysia thôi mà các bác - đây là khu đô thị mới và trung tâm hành chính của Malay có yêu cầu cực kỳ khắt khe về người dân trong đấy.
 
Thần dân điện tử

Người đưa ra ý tưởng xây dựng Putrajaya không ai khác hơn là thủ tướng Mahathir của Malaysia. Đầu tiên, ông đưa ra tên gọi cho Putrajaya là “intelligent city” - (thành phố thông minh), nhưng sau đó được triển khai xây dựng theo ba ý tưởng mang tính gắn kết sự thông thái của con người, tạo hóa và thiên nhiên. Putrajaya không đi theo hướng siêu đô thị mà dự kiến chỉ có khoảng 300.000 cư dân.

Những ai muốn trở thành công dân nơi này phải là những người thông thái, đảm nhận được những công việc của chính phủ điện tử, bởi các kỹ thuật tin học sẽ được ứng dụng gần như mọi nơi từ công việc đến cuộc sống hằng ngày. Thay cho mọi loại giấy tờ, thần dân Putrajaya được cấp một thẻ điện tử trên đó thể hiện đầy đủ các thông số cá nhân từ đơn giản nhất như tên tuổi, nhóm máu, khu vực nhà ở đến công việc đang phụ trách, tài chính, thanh toán tất cả chi phí công cộng. Thẻ điện tử này còn là giấy thông hành có thể dùng để xuất ngoại sang Singapore, Thái Lan...

Tiền mặt và chìa khóa là những thứ vật dụng xa lạ của các thần dân Putrajaya. Một cư dân nơi này cho biết từ khi đến đây làm việc, anh hầu như đã quên mất khái niệm chìa khóa, bởi tất cả cánh cửa đều sử dụng thẻ từ mà anh được cấp. Ngay cả nhà riêng, để thể hiện rõ ý tưởng gắn kết con người với con người, các khu nhà hầu như đều không có khóa. Có lẽ không có nơi đâu mà trẻ con lại thoải mái trong việc học tập như nơi này. Cứ sáng sáng, những chiếc xe buýt mới cáu cạnh sẽ đưa những thần dân tí hon đến trường mà trên vai không hề có tập sách. Trẻ học trên máy vi tính, làm bài và trả bài cũng thông qua mạng được nối trực tuyến từ nhà riêng đến trường học, cần thiết thì giáo viên sẽ “dạy thêm” qua webcam đến từng học sinh...

Ngày hè nóng bức, không chỉ cư dân Putrajaya mà còn những du khách chúng tôi thường thích đến khu thương mại bên hồ Putra để đón gió từ con sông đào, từ đó có thể phóng tầm nhìn ra toàn thành phố. Các khu vực chính phủ, thương mại, văn hóa, phức hợp, vui chơi đều được thiết kế theo màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

Riêng khu vực ngoại vi, những tòa nhà cao tầng với sức chứa 67.000 căn hộ cao cấp đang được hối hả xây dựng để đón những cư dân mới về đây làm việc và sinh sống. Hiện nay văn phòng thủ tướng và nhiều bộ, một số tòa đại sứ đã chính thức chuyển về đây làm việc. Người ta hi vọng đến năm 2010, việc xây dựng sẽ hoàn thành với tổng trị giá ước tính hơn 8 tỉ USD, và khi đó Putrajaya sẽ chính thức trở thành thủ đô mới của Liên bang Hồi giáo Malaysia.

Neilson nói với chúng tôi: “Không chỉ riêng tôi mà rất nhiều người trẻ tuổi khắp các bang của Malaysia đều ao ước trở thành thần dân của Putrajaya, bởi đó là niềm tự hào của đất nước chúng tôi”.
 
Đúng là các chú ấy rảnh rỗi quá nên sinh nông nổi. Quanh đi quẩn lại khả năng giải quyết vấn đề chỉ là cấm cái này, cấm cái kia. Vì sao không biết học hỏi cách không cấm nhưng ta quản lý được chứ. Có thể mấy chú có năng lực thực sự đều bị đi đày hết :)) =)). Tinh thần người VN không cóc nhái nhưng mấy cái dự thảo dở hơi làm cho mình mang tiếng cóc nhái rìu. Thiệt bùn.
Thôi đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt. Đà Nẵng nơi em ở là thiên đường zòi :))
 
Trước đây mới chỉ có Pháp lệnh Thủ đô, việc đưa ra dự thảo Luật thủ đô chắc chắn là tất yếu, để có thể sử dụng một số công cụ mạnh và khác biệt nhằm hạn chế tình trạng tăng đột biến mọi thứ, không chỉ riêng hộ khẩu mà sau đó sẽ là phương tiện giao thông cá nhân, giáo dục, y tế ... Bên trên thì ép bên dưới phải có biện pháp giảm cái nọ giảm cái kia, bên dưới đề xuất lên biện pháp thì vi phạm cái nọ vi phạm cái kia. Việc thống nhất và ban hành ra Luật thủ đô chắc chắn sẽ giải quyết bài toán cho các nhà quản lý.
Bác nào không vừa ý thì ... mời ra khỏi thủ đô :D
 
Dự thảo Luật thủ đô mới nhất: Bỏ quy định cụ thể về nhập hộ khẩu

Bản dự thảo mới nhất về Luật thủ đô vừa được Bộ Tư pháp đưa lên cổng thông tin điện tử (tại địa chỉ www.moj.gov.vn) để lấy ý kiến nhân dân. So với bản dự thảo lần trước (công bố ngày 16-1), dự thảo lần này đã được cắt bỏ tới 20 điều (chỉ còn 33 điều) và không một quy định cụ thể nào được giữ lại.

Theo đó, dự thảo lần này không còn quy định người muốn nhập hộ khẩu vào Hà Nội phải chứng minh mức thu nhập ít nhất bằng hai lần mức lương tối thiểu và phải tạm trú liên tục năm năm.

Thay vào đó, dự luật viết: “Chính quyền thủ đô (hoặc Chính phủ) quy định về quản lý dân cư, các biện pháp kiểm soát nhập cư tự phát trên địa bàn thủ đô, đặc biệt là khu vực nội đô”.

Dự thảo mới cũng bỏ quy định giao thẩm quyền cho chính quyền thành phố được ban hành các văn bản quy phạm pháp luật trái hoặc khác với các luật, pháp lệnh chung (trừ hiến pháp).

Tuy nhiên, chính quyền thủ đô được quy định mức xử phạt vi phạm hành chính cao hơn so với quy định chung trong các lĩnh vực trật tự an toàn xã hội, xây dựng, giao thông, an toàn thực phẩm và bảo vệ môi trường để áp dụng trên địa bàn thủ đô.

>> Dự thảo Luật thủ đô vướng hiến pháp
>> Lương thấp không được nhập hộ khẩu thủ đô?
>> Sẽ kiến nghị Quốc hội ra Luật thủ đô

(Theo: Tuổi Trẻ Online)


 
Mức lương tối thiểu gấp 2 lần cũng không đủ sống ở Hà Nội nói gì đến nhập khẩu với nhập cư, các bác í ... lo bò trắng răng rồi :D.
 
Mức lương tối thiểu gấp 2 lần cũng không đủ sống ở Hà Nội nói gì đến nhập khẩu với nhập cư, các bác í ... lo bò trắng răng rồi :D.

Chuẩn ko cần chỉnh, các bác nhập cư vào HN có sống bằng lương tối thiểu đâu mà, mà khi ko sống bằng lương tối thiểu thì... gấp mấy lần ai biết đấy vào đâu
 
Sự ngu xuẩn là không có giới hạn!. 60 năm sau Tuyên ngôn độc lập- "Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền BÌNH ĐẲNG....", lại có kẻ mưu toan xếp hạng công dân của mình.
6 năm trước, khi cuộc tranh cãi về nhập cư- không nhập cư nóng bỏng- Hoàng Hải Vân có bài "Xin chào các đồng bào nhập cư" đăng trên Tuổi trẻ. Mời đọc lại:

Cụm từ "dân nhập cư" hiện được dùng để chỉ những người đang sống ở thành phố nhưng không có hộ khẩu tại thành phố, nhất là tại TP.HCM và Hà Nội.

Khi nói đến "dân nhập cư", các cơ quan công quyền sở tại thường có thái độ phân biệt đối xử. Không chỉ do tâm lý, sự phân biệt đối xử còn hàm chứa trong các quy định hành chính, mặc dù "dân nhập cư" đang chiếm một số lượng không nhỏ tại các thành phố. Riêng tại TP Hồ Chí Minh, Báo SGGP số ra ngày 4/5/2004 dẫn nguồn tin của công an cho biết số lượng này đã lên tới 1,4 triệu người. Một triệu tư đó là mới tính những người có đăng ký KT3 và KT4. Nếu tính cả những người đang sống ở thành phố mà chưa đăng ký thì có thể nói là nhiều... không biết bao nhiêu mà kể.

Họ - những "dân nhập cư” ấy - là những người lao động đủ mọi trình độ, làm đủ mọi nghề, từ công nhân xây dựng đến những người buôn bán, từ kỹ sư đến xe ôm, từ thợ thủ công đến những người làm make up, tiếp viên nhà hàng, thợ massage... Tất cả những người đồng bào đó đều làm ăn lương thiện (trừ một số ít làm những việc bất chính, nhưng tất cả mọi thành phần xã hội vẫn có những số ít bất chính đó, không riêng gì "dân nhập cư"), có thu nhập chính đáng. Các cơ quan công quyền của chúng ta khi đề cập đến "dân nhập cư" thường chỉ quan tâm đến khía cạnh "áp lực quá tải", đến "những vấn đề xã hội bức xúc", chứ ít khi ghi nhận sự đóng góp của những đồng bào này vào sự phát triển của thành phố. Trong khi với tư cách là những người lao động và những người tiêu dùng rất đông đảo, sự đóng góp của đồng bào "nhập cư" vào sự phát triển của thành phố là rất đáng kể.

Nhưng không chỉ có vậy. Đồng bào "nhập cư" đã có những đóng góp, những đóng góp rất đặc biệt vào công cuộc xóa đói giảm nghèo ở nông thôn. Ở nhiều vùng quê Bắc bộ, Trung bộ và cả Nam bộ, rất nhiều gia đình sắm được xe đạp, sắm được TV, sắm được xe máy, thậm chí xây được nhà, không phải từ lao động nông nghiệp mà chính là từ những khoản tiền của những người thân "nhập cư" vào thành phố gửi về. Chưa ai làm được thống kê trong số những phần trăm gia đình ở nông thôn có nhà xây kiên cố và vật dụng đắt tiền, những phần trăm làm thay đổi bộ mặt nông thôn đó, có bao nhiêu phần trăm được tạo ra từ những đồng tiền lương thiện của những người lao động "nhập cư" đang bị phân biệt đối xử ở thành phố. Chưa ai thống kê được hàng vạn, hàng chục vạn những cô gái rời khỏi ruộng đồng vào thành phố làm tiếp viên, làm "ca-ve" trong những nhà hàng, những quán bar, những quán karaoke hoặc làm thợ massage... mỗi năm đã gửi về gia đình mấy trăm tỉ hay mấy ngàn tỉ để giúp người thân vượt qua khốn khó, nhưng số tiền đó chắc chắn là không nhỏ. Không nên có định kiến, không nên có cái nhìn “cao đạo” về những nghề mà các cô làm, vì đó là những nghề hợp pháp, bởi vậy đó là những nghề lương thiện. Tệ nạn xã hội là một chuyện khác. Lợi dụng nghề tiếp viên, nghề massage để làm chuyện "tệ nạn", cũng như lợi dụng việc làm cán bộ để tham nhũng, đều là hành vi cần bị phê phán, nếu vi phạm pháp luật thì cần được xử lý nghiêm minh, nhưng không được quy kết. Không có nghề nào sang, nghề nào hèn. Sang hay hèn là do phẩm chất, do tư cách của từng cá nhân thôi.

Dưới cái nhìn quản lý, vấn đề "dân nhập cư" quả là bức xúc. Nhưng sự bức xúc về quản lý không được kéo theo những định kiến đối với công dân, đối với con người, đối với nghề nghiệp. Sự bức xúc về quản lý của TP Hồ Chí Minh hay của thủ đô Hà Nội, bản thân TP Hồ Chí Minh hoặc Hà Nội không thể giải quyết được. Những bức xúc đó cần được giải quyết tận gốc trong chiến lược phát triển kinh tế-xã hội và các kế hoạch đầu tư tầm quốc gia. Trong đó nông thôn phải được đầu tư thích đáng bằng các nguồn lực của Nhà nước cũng như bằng những chính sách thu hút đầu tư của toàn xã hội. Chừng nào ở nông thôn có cơ hội làm ăn, có điều kiện thi thố tài năng thì chừng đó mới có thể ngăn chặn dòng người đổ ra thành thị. Thế giới có nhiều kinh nghiệm xử lý vấn đề này bằng các chính sách kinh tế. Chẳng hạn như ở Hàn Quốc, từ những năm 60 của thế kỷ trước, nước này đã làm cho thu nhập bình quân của người dân nông thôn lên ngang bằng thu nhập bình quân của dân thành thị nhờ chính sách phát triển nông thôn.

Việc dùng cuốn sổ hộ khẩu hoặc KT3, KT4 để ngăn chặn "dân nhập cư" không những trái với quyền tự do cư trú của công dân được ghi trong Hiến pháp mà ngày càng tỏ ra không hữu hiệu, bởi vì dòng người từ nông thôn đổ vào thành thị vẫn đang ào ạt...
 
Em thấy các bác nhà ta cứ cái gì ko giải quyết tận gốc rễ được là thay nhau ra các lệnh cấm, hết cấm rồi lại ngăn. Người khổ sở và vất vả nhất chính là người dân, trong trường hợp này là người lao động có thu nhập thấp (chẳng biết vậy đã là thấp hay chưa?). Ko biết sau những "ý kiến" này, rồi có những "ý cò" nào khác làm khổ dân nữa hay ko?
 
Lệnh cấm chính là hệ quả của sự bất lực trong quản lý các bác ạ !
 
Thế những ai không đủ mức thu nhập như đề xuất thế thì MỜI ANH BIẾN à?
Liệu chủ trương đó có phải đi ngược nguyên tắc TẬP TRUNG DÂN CHỦ không nhỉ.. Ôi!
 
Back
Top