Lấy "gái hư" về làm vợ, cùng chia sẻ.....

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Cuộc đời mỗi con người ai cũng phải trải wa "sinh, lão, bệnh, tử" . Trong đó khi chính bản thân mình đối mặt với một giai đoạn hay phải chứng kiến những thời khắc tất yếu nhất này cũa những ng thân hay ng xung wanh ta ai cũng bồi hồi dâng lên xúc cảm và chiêm nghiệm ra nhiều lí lẽ sống .
Ng già có nghĩa là sống lâu. Em trộm nghĩ sống lâu và sống nhiều khác nhau như thế nào ? Thước đo ng già , thời gian sống của họ chính là thời gian . Còn thước đo ng sống nh chính là những chuyện họ từng trải
Trong con mắt nh ng đôi khi em nghĩ cách sống của mình không khéo khó có ng đàn ông nào chấp nhận. Ko lăng nhăng trong chuyện tình cảm nhưng đại khái xét theo một khía cạnh nào đó danh từ "gái hư" bao hàm cả những điều khác thường so với những ng con gái khác. Ng cảm mến ta gọi mĩ miều " em nó cá tính", ^^ , người thật lòng, thẳng lưỡi bảo "cái thứ gái đường" T_T . Dù thật tế chẳng ai phân biệt rạch ròi gái hư là hư như thế nào, mức độ nào để gọi là hư .
......................
Nhiều khi băn khoăn, lang thang vòng vèo phố xá với thằng bạn thân wen trên mạng. 2 đứa = tuổi chơi với nhau đc ít thời gian, Nhà nó cũng giàu vô đối ^^ cái kiểu mà mấy ng khác , choai choai đất sài thành mình sẽ thành "trai hư" . Mà ko . Bị giất đồ nằm khóc chèo weo đến 11 h đêm, mất sạch atm, vísa, giấy tờ,2 điện thoại, ko còn đc 5 nghìn mua ổ bánh mì T_T. Bạn chạy wa và lang thang đến 3h sáng . Trai hư trong mắt các bạn khác, vì nó là thằng phá gia, phá của nhưng lại là bạn tốt ko bao giờ nắm lấy tay em
"Trai hư" chở gái hư vòng vèo đêm ấy .(Em tự gọi mình là "gái hư" .....ko hư trong chuyện chăn gối , bậy bạ đi ngc thuần phong mỹ tục mà hư trong hành vi , cư xử , thái độ . em nghĩ là vậy. Thôi tư cho là thế ^^ )
Dọc con đng Ng t minh khai . "Gái hư " đứng nh wa. Trẻ măng , trên nét mặt con vương trẻ thơ. Thế mà cái giá "Trai hư" kể ra làm "Gái hư" đau lòng khi biết. Chỉ tầm 200 trở xuống cho 1 đêm dài dơ bẩn .
Trai hư và gái hư lang thang vòng vèo đêm ấy. 11h đêm chạy wa "gái hư" ăn mừng =)) chuyện bị giật đồ ko còn tiền gửi xe ^^ . vòng vèo đến 3 h sáng nhào vô ăn hột vịt lôn xã xui .
Tình bạn giữa trai hư và gái hư còn kéo dài đến hiện tại. Dù bạn ấy đang có bồ, và em luôn nghĩ đến Ak. Cũng những chiều mưa lang thang cùng dạo phố ngắm mưa, tấp vào lề ăn trái bắp nướng , ngồi ở bờ hồ rùa ăn miếng khô mực.
Trong mắt trai hư, điếu thuốc ngày nào gái hư cầm vì Ak mà nhở bạn ấy khuyên đã ko còn nữa . Em đẹp hơn lên cả thể xác và tinh thần
Trong mắt gái hư, trai hư đã yêu cô bồ của anh ấy nhiều hơn, em đồ là thế, vì cô ấy ko cần phải khóc khi bị gọi là " gái hư "
Tình bạn 2 đứa vững bền, dù cò ng nghĩ chúng em yêu nhau.
Nhưng "gái hư "ko yêu "trai hư" đc. Cũng như "trai hư" ko yêu "gái hư"
..vì..2 đứa đều hư ^^
Đùa

...Mà vì 2 đứa là bạn sẻ chia .

Trong mắt mọi người có phải em là "gái hư" ?

Buồn ......
 
Nói nên thì chắc chắn là không nên rồi, nhưng mấy ai cưỡng lại được con tim khi họ thực sự yêu. Âu cũng là số phận phước phần thôi. Đứng ngoài bình luận thì dễ, người trong làm cuộc mới là khó.
 
Lấy "gái hư" về làm vợ? Thực ra việc này cũng khó nói lắm bởi còn tùy theo suy nghĩ của mỗi người. Cá nhân tôi nghĩ "gái hư" đến lúc nào họ sẽ.... hết hư :D Có ai muốn hư suốt đời đâu? Hiện tại chẳng qua chỉ vì hoàn cảnh.

Tôi đã chứng kiến ít nhất vài đôi mà người vợ được xếp vào thành phần tệ nạn xã hội thế mà sau khi lập gia đình xong họ lại trở thành người vợ, người mẹ rất tốt thậm chí những phụ nữ "không hư" có khi phải noi gương.

Khi lập gia đình ai chẳng có chút tính toán nhưng có được toại nguyện trong cái tính toán của mình hay không lại là chuyện hoàn toàn khác. Có những đôi trước khi lấy nhau họ đều là những người gương mẫu, lấy nhau được thời gian cả hai đều sinh đổ đốn, sự việc thật khó lường trước.

Việc tình duyên vợ chồng chẳng biết các bạn nghĩ sao nhưng tôi tin đều do số mệnh bởi thế nên mới có câu "Thiên duyên tiền định", "Ông tơ Bà nguyệt" :D Sách "Tơ hồng Nguyệt lảo thiên tiên" kể lại rằng:

Đời nhà Đường, có một người tên Vi Cố đi kén vợ, Vi Cố gặp ông lão trong một đêm trăng, ngồi kiểm sách hướng về phía mặt trăng, sau lưng có cái túi đựng đầy dây đỏ. Ông lão bảo cho biết đây là những văn thư kết hôn của toàn thiên hạ. Còn những dây đỏ để buộc chân những đôi trai gái sẽ thành vợ thành chồng. Anh ta hỏi phải lấy ai thì ông cụ chỉ một đứa bé lên ba tuổi ở trong tay một người đàn bà chột mắt đem rau ra bán ở chợ mà bảo đó là vợ Vi Cố.

Một hôm, Vi Cố vào chợ gặp một bà già chột mắt ẵm đứa bé đi qua. Bỗng ông già lại hiện lên cho biết đứa bé kia sẽ là vợ anh. Vi Cố giận, bảo đày tớ tìm giết đứa bé ấy đi. Người đầy tớ lẻn đâm đứa bé giữa đám đông rồi bỏ trốn. Mười bốn năm sau, quan Thứ Sử Trương Châu là Vương Thái gả con gái cho Vi Cố. Người con gái dung nhan tươi đẹp, giữa lông mày có đính một bông hoa vàng. Vi Cố gạn hỏi, vợ mới bảo: Thuở còn bé, một bà vú họ Trần bế vào chợ bị một tên cuồng tặc đâm phải. Vi Cố hỏi: Có phải bà vú đó chột mắt không? người vợ bảo: Đúng thế! Vi Cố kể lại chuyện trước, hai vợ chồng càng quý trọng nhau cho là duyên trời định sẵn.

Các bạn cứ yên chí rằng: Cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình. Cái gì không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến mấy nó cũng chẳng bao giờ thật sự là của mình. Có điều là đàn ông trong bất cứ tình huống nào chúng ta cũng nên luôn luôn rộng lượng.
 
ông bà ta cũng có câu : Đánh đĩ 9 phương phải chừa lại 1 phương để lấy chồng

thực tế cũng chứng minh,nhiều cô nàng ăn chơi sa đọa hết tuổi thanh xuân,sau này lập gia đình,nhờ vốn sống tích lũy suốt thời nông nổi,xắn tay vun vén cho chồng cũng chu đáo phết

mỗi người 1 ý kiến,1 cách nhìn,cá nhân mình thì không nên có cái nhìn quá sâu vào quá khứ của mỗi con người

quá hay lun , mỗi người một cách nhìn, mà đôi khi còn hên xui nữa :(
 
Anh mài lốp vẫn còn là giai ngoan và tân. Chị Mai Trang đừng có dìm hàng thế chứ. :D
 
Đã lấy làm vợ thì phải sống thực tại "Cơm, áo, gạo, tiền" chứ ai sống mãi với quá khứ pk?! Chắc vì Bạn có quá khứ ...... trong sáng..............................!

.......................................................!!! the end!
 
"thà lấy đĩ làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ".... em thì đồng quan điểm với các cụ nhà mình ngày xưa, chẳng bít ý các bác thế nào...?
 
Anh mài lốp vẫn còn là giai ngoan và tân. Chị Mai Trang đừng có dìm hàng thế chứ. :D

thật không đấy anh Khanh. Cách đây mấy tháng "Lão HP" toàn rủ em ra hồ Hale kiếm thêm ngoài giờ nè :">. khặc khặc. Bây giờ hình như đang cố gắng buôn bán để đi Thái Lan phẫu thuật chuyển giới =))
 
các bạn mình không biết thế nào nhưng theo mình thì lấy vợ về thì phải dạy các cụ nhà ta chả có câu ( dạy con từ thủa còn thơ dạy vợ từ thủa bơ vơ mói về ) còn khi đã sác định lấy thì quá khứ thế nào thì nên bỏ wa hết
 
Chả bít đã yêu rùi thì "hư,xấu" cỡ nào cũng đẹp hết.Yêu nhau yêu cả lối đi,ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng mà.

@Hp_mylove: khi nào chuyển giới xong anh và 2 cụ sang xin rước về nhà anh nhé, gật đầu đi nào =))=))=))

Kon lậy hồn.
2 thèng Sup và nguyenngochung cẩn thận ko anh "xử" nhéB-).
 
Quả thật đôi khi không nên lấy những cô gái có vết về làm vợ cũng có cái ý đúng của nó,Không lấy đĩ về làm vợ mà cũng không lấy vợ về làm đĩ đôi khi vẫn có lý!Có điề liệu ta có nên đặt cược cuộc đời mình vào trò xổ số không!Em nghĩ là không!:-<
 
câu hỏi thực sự khó trả lời, nhất là khi đã yêu rồi, yêu rồi làm cho mù quáng.
Lấy vợ là chuyện cả đời. nên suy xét cho kỹ
 
Thấy hay hay nên copy-paste cho mọi ng cùng đọc:

Ai gặp Phòng đều phải thốt lên rằng “Phòng đẹp quá!”. Vóc dáng dỏng cao, người đầy đặn và nhất là gương mặt trắng hồng với đôi mắt rất thu hút của cô đã làm không biết bao nhiêu trái tim si tình trong cái xóm nhỏ này xao xuyến… Thậm chí, có chàng còn theo cô lên tận nương chè để ngọt nhạt tán tỉnh…
Trời xanh ghen phận má hồng
Phòng sinh ra trong một gia đình nghèo, cả gia đình có 5 miệng ăn chỉ trông vào 2 sào ruộng và 1 nương chè. Bố mẹ cô lấy nhau khi trạc tuổi cô bây giờ, chỉ biết mưu sinh bằng nghề nông và làm chè. Cái đói, cái nghèo cứ bám riết lấy gia đình cô.
Trong 3 chị em thì Phòng thì là đứa xinh và nhanh nhẹn, tháo vát nhất. Chị gái cô đã đi làm giúp việc tận trong miền Nam còn cô em gái hay ốm chỉ quanh quẩn làm việc nhà, duy chỉ có cô là được bố mẹ cho đi học. Thế nhưng, ở đất này, đứa nào cũng dang dở chuyện học hành vì không có tiền đi học. Phòng cũng không phải ngoại lệ, cô bỏ học khi học kỳ 2 lớp 9 mới bắt đầu được 3 tuần. Lúc ấy, em gái cô mắc bệnh hen, phải đưa đi viện chạy chữa. Bố mẹ cô cần tiền trang trải cuộc sống gia đình và chữa bệnh cho đứa em nên Phòng buộc phải thôi học. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh đứa em nằm co quắp rít lên từng hồi, ánh mắt mệt mỏi của đứa em đã làm cô suy nghĩ rất nhiều khi ấy…
Phòng quyết định đi lấy chồng theo sự sắp đặt của bố mẹ! Đi lấy chồng để bớt một miệng ăn trong gia đình, để bố mẹ có thêm chút tiền đưa em đi chữa bệnh… Người mà bố mẹ chọn cho cô là một cậu trai gần nhà hơn cô 2 tuổi. Gia đình bên ấy thuộc hàng “thường” nhưng họ lại đặt trước mắt bố mẹ cô 5 triệu đồng làm lễ. Thế là, người 15, người 17 tuổi lấy nhau. Đám cưới diễn ra chóng vánh, nhiều thanh niên trong xóm ngỡ ngàng tiếc cho “hoa hậu xóm” lấy chồng sớm quá. Chỉ có Phòng là bình thản đón nhận sự sắp đặt này. Cô giấu nước mắt vào trong lòng và cười rất tươi trong ngày cưới… Cô nhận hết trách nhiệm về mình để đẹp lòng mọi người!
Thế nhưng, nụ cười ấy nở mỗi ngày một ít hơn. Chồng cô vẫn là một thanh niên ham chơi, ngày đi phụ vữa về lại đàn đúm bạn bè. Sau mỗi lần say xỉn là anh chồng lại đánh cô. Hai vợ chồng tay trắng lấy nhau, kinh tế gia đình không có, mỗi tháng anh chồng đưa cho cô được dăm trăm bạc lo cơm nước. Phải chạy ăn từng bữa nhưng anh ta luôn yêu cầu Phòng phải đưa tiền cho anh ta đi nhậu hoặc bắt cô đi mua rượu. Trái ý anh ta là Phòng đã bị chồng “táng” cả cán chổi quét nhà vào mặt, sau đó là những cái tát liên hồi. Lý do chồng cô đưa ra là vì cô đi chơi mà không mua rượu về! Bố mẹ chồng cô không chút mảy may quan tâm tới đứa con dâu cam chịu. Phòng cam chịu tất cả, không hé răng một lời nào với bất cứ ai… Cô lẳng lặng làm theo ý của tất cả mọi người bên nhà chồng. Việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa đến việc đồng áng, nương rẫy, tất thảy đều một tay cô đảm nhiệm. Ngày nào cô cũng dậy từ sớm làm việc cho đến tận khuya nhưng chưa bao giờ cô được một lời động viên của chồng hay bố mẹ chồng. Nhưng cô đã không chịu đựng hơn được nữa khi anh chồng say xỉn nghe bạn nhậu nói cô “liếc mắt đưa tình” với một thanh niên ngoài chợ, anh ta đã nổi khùng vác dao đuổi, dọa giết Phòng. Buổi tối định mệnh ngày hôm đó đã đưa đẩy cuộc đời Phong sang một hướng khác. Cô chạy như điên để trốn người chồng đang lên cơn thú tính. Cô không dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ những người thân yêu nhất của cô sẽ bị liên lụy. Bước chân lang bạt đã đưa Phòng xuống tận Hà Nội.




Đời bán hoa
Một mình thân gái giữa Thủ đô, không họ hàng thân thích, không tiền bạc, không nghề nghiệp, Phòng cũng như nhiều mảnh đời phụ nữ khác đã chọn cho mình cái nghề “sống về đêm” để mưu sinh. Phòng trở thành gái bán hoa tự do. Đời thiếu nữ của cô đã dâng hiến phí hoài cho một người đàn ông không xứng đáng với cô. Và giờ đây, khi không còn gì để mất, khi đã có những tổn thương trong lòng, Phòng có thể làm bất cứ điều gì, kể cả cái nghề bị xã hội khinh bỉ. Cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào hôn nhân, hoàn toàn thất vọng về đàn ông. Cô đang trượt dốc không phanh. Nếu cô thất thân với những người khác thì cũng thế cả, tất cả không ai trân trọng, yêu thương cô thật lòng. Mà cô lại còn đang rất cần tiền. Cô cần tiền để nuôi chính bản thân mình. Cô cần tiền để thuốc thang để đóng học và thuốc thang cho đứa em gái. Con bé Phương càng lớn càng giống chị, cũng xinh xắn, ngoan ngoãn. Nó chưa một lần được cắp sách tới trường. Kỉ niệm những tối Phòng dạy em viết, làm toán lại ùa về. Và cô khóc “Em phải kiếm tiền cho cái Phương đi học. Em gái em cũng là phận gái, cũng trạc tuổi em, nếu không được học hành tử tế sẽ lại đi theo vết xe đổ như em. Đời em đã khổ, đời em đã lầm đường, em không thể để con bé giống mình được”.
Thế là, cứ chập tối, Phòng lại trang điểm, vận váy ngắn đứng ngoài đường vẫy khách. Những khách hàng của cô, trẻ có, già có, trung trung tuổi cũng có, cô tiếp tất cả bọn họ trong sự im lặng. Cô chưa bao giờ hé răng kêu ca một lời nào với khách. Cô để mặc họ, cô chiều theo mọi ý thích của họ, miễn là họ cho cô nhiều tiền. Phòng nhớ như in những lần tiếp khách, khuôn mặt họ ra sao, những lời hứa hẹn của họ với cô… Cô kể: “Một người đàn ông đáng tuổi ông ngoại cô khi mua cô trong một đêm, sáng tỉnh dậy đã hứa lấy cô làm vợ, mua cho cô một căn nhà nhỏ để làm bồ nhí để phục vụ cho nhu cầu của ông. Những ngày sau đó, ông ta vẫn tìm đến Phòng ở cung đường quen thuộc. Phòng vẫn tiếp ông ta như một khách hàng thân thiết. Cô nhận mọi sự chu cấp về vật chất của ông ta. Được hai tháng thì con gái ông ta tìm đến dằn mặt. Phòng lại ra đi khỏi căn nhà mà ông hứa sẽ sang tên cho cô. Cô không biết ngoài quan hệ mua bán, giữa cô và người đàn ông kia có tình cảm gì không. Cô chỉ biết rằng đã có lúc người đàn ông kia làm cô hạnh phúc khi chăm sóc yêu thương, chia sẻ với cô, ít nhất là hơn hẳn người chồng của cô không biết làm gì ngoài rượu và đánh vợ”. Và nhiều, rất nhiều người nữa đã hứa hẹn cho cô cái này, chu cấp cho cô thứ kia, sẽ cứu cô khỏi bùn lầy nhơ nhớp này ra sao… Cô nhớ hết, nhớ như in tất cả. Bởi với cô, những tài sản ấy quá lớn, cả đời bố mẹ cô còn chưa bao giờ mơ đến, thế mà cô lại được “cho”. Và ít ra, về tình cảm, cũng có những người chịu chia sẻ với cô đôi chút, dù cho đó là những lời nói gió bay, dù cho đó là những lời tán tỉnh vớ vẩn của đám đàn ông thừa tiền thiếu tình nhưng ít ra nó cũng làm Phòng vui, giúp cô đỡ cô quạnh phần nào.

“Chị ơi, chị đừng làm gái nữa…!”
Sau những thăng trầm trong cuộc đời người đàn bà 18 tuổi, những tưởng cô sẽ ngã quỵ, cô sẽ tìm đến một sự giải thoát nhẹ nhàng cho tâm hồn như không ít cô gái trẻ đã làm. Nhưng không, đúng lúc chơi vơi nhất giữa dòng đời, những kỷ niệm về gia đình, về hình ảnh những người thân trong gia đình cô lại ùa về. Phòng về thăm nhà, cô đưa cho cha mẹ được ba triệu, số tiền cô kiếm được sau nửa năm bươn trải dưới thành phố với bao nhục nhã ê chề. Số tiền đó chả đáng là bao so với nhịp sống đô thành nhưng ở quê cô, đó là một khoản kha khá. Với riêng cô, đó là một khoản tiền lớn, rất giá trị. Bởi kiếm được nó, cô đã phải đánh đổi quá nhiều hạnh phúc của bản thân. Sau đó, cô lại xách đồ đi Hà Nội. Nhưng vừa bước chân vào khu trọ, cô đã nghe thấy giọng con bé Phương gọi chị. Cái Phương đã lặng lẽ theo chị xuống tận Hà Nội.
Những ngày ở với chị, Phương bảo bố mẹ biết Phòng làm nghề gì. Bố mẹ rất thương chị nhưng không biết phải nói với chị như thế nào, phải giúp chị ra sao. Bố mẹ rất ân hận khi tham tiền gả chị cho một người không ra gì… Tất cả những điều ấy không nói ra nhưng Phòng đều hiểu. Tình cảm của bố mẹ dành cho cô, cô rõ hơn ai hết, nhưng nghề này, công việc này, cuộc sống này là do cô lựa chọn. Cô chưa bao giờ có ý trách mẹ, cũng như chưa bao giờ đổ tội cho bất cứ ai. Hàng ngày, Phương lang thang đến xin chạy bàn, rửa bát thuê cho các quán nhậu. Vừa đi làm, Phương vừa tìm lớp học may. Suốt thời gian ấy, Phòng vẫn “ngủ ngày cày đêm”.
Vốn khéo tay nên Phương học rất nhanh. Chỉ sau hai tháng, cô đã được một xưởng may gia công nhận vào làm. Đi làm ở xưởng, tháng lương đầu tiên được hơn một triệu, cô đã mang về tặng chị. Phòng cầm số tiền ấy trong nước mắt giàn giụa, cả hai chị em đều khóc. Số tiền nhỏ nhoi ấy Phương đã phải làm quần quật cả tháng trời mới có được, số tiền ấy là bao giọt mồ hôi của Phương. Phòng chưa bao giờ nghĩ đứa em vẫn hay lên cơn hen mỗi khi thời tiết thay đổi lại có ngày mang tiền về tặng cho mình, mà đó lại là những đồng tiền sạch, kiếm được bằng chính sức lao động của Phương. Phương đã nói Phương trong nước mắt: “Đây là số tiền lương tháng đầu tiền của em. Chị hãy mang nó đi đăng ký học may, cả hai chị em mình sẽ làm công nhân may, tuy có vất vả nhưng những đồng tiền chúng ta kiếm được sạch sẽ. Chị sẽ làm được, em sẽ ở bên cạnh chị!”.
Hai chị em Phòng chuyển chỗ ở, Phòng muốn thay đổi bản thân mình ngay từ việc thay đổi không gian sống. Bởi những người hàng xóm hàng ngày vẫn nhìn cô với ánh mắt miệt thị thừa hiểu cô làm nghề gì và sống như thế nào. Cô và em gái mình dọn hết những bộ đồ cũn cỡn thiếu vải, những nước hoa son phấn rẻ tiền đem vứt đi. Phòng bắt đầu tập ngủ đêm theo đúng giờ sinh hoạt bình thường, sáng sáng hai chị em dậy sớm đi bộ rồi người đi học may, người xuống xưởng làm.
Cuộc sống của Phòng bây giờ đã thay đổi hẳn. Quá khứ của cô sẽ vĩnh viễn nằm lại trong nơi nào đó sâu kín nhất. Và bây giờ, khi có mặt trên đời được 18 năm, người đàn bà ấy mới thực sự bắt đầu cuộc sống cho riêng mình, sống cho ra sống, không sống hoài sống phí.
 
Câu hỏi thật nhạy cảm quá. Khi yêu người ta thường nói là mù quáng mà, nhưng mà để xét tính cách một con người qua quá khứ của họ thì không nên. Nói chung là khi yêu thì phải cho lý trí đi song hành với tình cảm, nói thì dễ nhưng để làm đựoc thì phải có bản lĩnh của người đàn ông.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Back
Top