Chuyện đông - Chuyện Tây

Maybach

57s
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Hôm kia đi tiệm sách cũ vô tình thấy cuốn "Chuyện đông- Chuyện tây" của tác giả An Chi. Xuất bản 2005 rồi, giờ mua cũ còn cao hơn giá bìa, sách tái bản chưa th ko biết đành "cắn răng" mà mua :P

Trong đó có nhiều thắc mắc của bạn đọc. Mình ko đọc thì để con cháu mình đọc, những đều thắc mắc rất cơ bản mà ko phải ai cũng trả lời được. Đọc biết để trả lời con cháu chứ :">

Phục nhất là tác giả từ năm 1992, khi ko có internet hay các công cụ thông tin nhưng đã mày mò trả lời độc giả tất cả thắc mắc "trên trời dưới biển" một cách tương đối chính xác.

Ví dụ:
Lục dục, thất tình là những tình cảm nào?

AN CHI:
1. Lục dục là tiếng nhà Phật chỉ sáu điều ham muốn do lục căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý) mà ra: mắt muốn nhìn đẹp, tai muốn nghe hay, mũi muốn ngửi thơm, lưỡi muốn nếm ngon, thân muốn hưởng sướng và ý muốn biết hết.

2. Thất tình là bảy thứ tình cảm thường khuấy động lòng người: hỉ (mừng), nộ (giận), ai (lo), cụ (sợ), ái (yêu), ố (ghét) và dục (muốn).



Điện ảnh là nghệ thuật thứ bảy. Xin cho biết sáu nghệ thuật kia.

AN CHI: Sáu nghệ thuật kia là:
1. âm nhạc,
2. múa,
3. hội họa,
4. điêu khắc,
5. kiến trúc,
6. kịch.


Giới thiệu cùng mọi người.

_fill_300_p18416.jpg
 
Cuốn sách bạn Maybach giới thiệu tôi cũng đã có xem qua và quả thật là hay nhưng sách đó cũ quá rồi có vài thông tin so với hiện tại thì không được đầy đủ lắm. Ví dụ "Điện ảnh là nghệ thuật thứ bảy. Xin cho biết sáu nghệ thuật kia".

Thời Baroque (thời nghệ thuật rất phát triển ở châu Âu), người ta chia nghệ thuật ra làm 6 loại : hội họa (drawing & painting), điêu khắc (sculpture), kiến trúc (architecture), sân khấu (theatre & dance), văn học (literature & philisophy) và âm nhạc (music). Sau này khi điện ảnh (cinema) xuất hiện, những người đời sau mới gọi điện ảnh là nghệ thuật thứ 7.

Gọi như vậy thực không đúng lắm. Thời Baroque chưa có điện ảnh, vì vậy họ chỉ có 6 loại. Còn nếu nói về nghệ thuật hiện đại thì không phải chỉ có 7 nghệ thuật mà còn có nhiều hơn, chẳng hạn trang trí (decoration) đã tách ra khỏi hội họa thành một ngành riêng, thiết kế (design) là ngành mới phát sinh sau này, nhiếp ảnh (photography) cũng là ngành được sinh ra sau thời Baroque, thơ ca (poetry) đã tách ra thành một ngành mặc dù vẫn còn được xem là một phần của văn học. Chắc chắn rằng với sự xuất hiện của máy tính, những ngành nghệ thuật hiện đại mới sẽ phát sinh.

Lục dục: Theo Cao Đài từ điển là "Sáu điều ham muốn".

Lục trần khêu gợi Lục căn, Lục căn sanh ra Lục thức, Lục thức sanh ra Lục dục. Lục dục gồm:

1.Sắc dục:ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
2.Thinh dục:ham muốn nghe âm thanh êm tai.
3.Hương dục:ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu.
4.Vị dục:ham muốn món ăn ngon miệng.
5.Xúc dục:ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục:ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

[TD="align: left"]6.[/TD]


Thất tình: Cũng theo từ điển này Thất: Bảy, thứ bảy. Tình: tình cảm của con người.

Tình là sự rung động của cái Tâm khi cảm được sự biến đổi của sự vật diễn ra bên ngoài, nên gọi là Tình cảm. Con người có 7 thứ tình cảm phát lộ ra ngoài, nên gọi là Thất tình.

Nhiều sách kể ra 7 thứ tình cảm ấy của con người không giống nhau. Xin nêu ra sau đây:

Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, sợ)
Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ưu, Khủng, Kinh.
(mừng, giận, buồn, vui, lo, sợ, hoảng sợ)
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)

[TD="colspan: 2"]1. Phật học Từ Điển của Đoàn Tr. Còn: Thất tình gồm:[/TD]

[TD="colspan: 2"] 2. Kinh Lễ của Nho giáo: Thất tình gồm:[/TD]

[TD="colspan: 2"] 3. Đại Thừa Chơn Giáo: Thất tình gồm:[/TD]

[TD="colspan: 2"] 4. Dưỡng Chơn Tập: Thất tình gồm:[/TD]

[TD="colspan: 2"] 5. Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp: Thất tình gồm:[/TD]
 
Lam Son;1815758biết sáu nghệ thuật kia".[/I nói:
Lục trần khêu gợi Lục căn, Lục căn sanh ra Lục thức, Lục thức sanh ra Lục dục. Lục dục gồm:

1.Sắc dục:ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
2.Thinh dục:ham muốn nghe âm thanh êm tai.
3.Hương dục:ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu.
4.Vị dục:ham muốn món ăn ngon miệng.
5.Xúc dục:ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục:ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

[TD="align: left"]6.[/TD]

anh Lam Sơn chỉ giáo nốt những cái Lục trần, Lục căn, Lục thức đi ạ
 
Lục trần: Trần là bụi, chỉ cõi trần. Lục trần là sáu cảnh nơi cõi trần diễn ra trước Lục căn, làm cho Lục căn sanh ra Lục thức. Lục trần gồm:

[TABLE="width: 70%"]
[TR]
[TD]1.[/TD]
[TD]Sắc:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cảnh vật có màu sắc xinh đẹp.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]2.[/TD]
[TD]Thinh:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]âm thanh êm ái, lời nói ngọt ngào.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]3.[/TD]
[TD]Hương:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]mùi thơm của hoa, của món ăn.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]4.[/TD]
[TD]Vị:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]thức ăn ngon béo bổ.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]5.[/TD]
[TD]Xúc:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]trang sức lụa là, da thịt mát mẻ.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]6.[/TD]
[TD]Pháp:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]tư tưởng mưu tính thực hiện cho thỏa ý.[/TD]
[/TR]
[/TABLE]



Lục căn: Sáu gốc rễ có sức nảy sinh. Lục căn chính là sáu giác quan của con người để nhận biết sự vật:

[TABLE="width: 70%"]
[TR]
[TD]1.[/TD]
[TD]Nhãn[/TD]
[TD][/TD]
[TD](mắt)[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]2.[/TD]
[TD]Nhĩ[/TD]
[TD][/TD]
[TD](tai)[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]3.[/TD]
[TD]Tỷ
[/TD]
[TD][/TD]
[TD](mũi)[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]4.[/TD]
[TD]Thiệt[/TD]
[TD][/TD]
[TD](lưỡi)[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]5.[/TD]
[TD]Thân[/TD]
[TD][/TD]
[TD](da thịt)[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]6.[/TD]
[TD]Ý[/TD]
[TD][/TD]
[TD](tư tưởng).[/TD]
[/TR]
[/TABLE]



Lục thức: Sáu điều hiểu biết của con người. Lục thức có được là do Lục căn. Lục thức gồm:

[TABLE="width: 70%"]
[TR]
[TD]1.[/TD]
[TD]Nhãn thức:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của mắt do nhìn thấy.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]2.[/TD]
[TD]Nhĩ thức:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của tai do sự nghe.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]3.[/TD]
[TD]Tỷ thức:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của mũi do sự ngửi.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]4.[/TD]
[TD]Thiệt:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của lưỡi do sự nếm.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]5.[/TD]
[TD]Thân thức:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của da thịt do đụng chạm.[/TD]
[/TR]
[TR]
[TD]6.[/TD]
[TD]Ý thức:[/TD]
[TD][/TD]
[TD]cái biết của tư tưởng do trí não.[/TD]
[/TR]
[/TABLE]
 
Ấy, chính vì không có Internet nên con người ta phải chăm đọc sách để thâu nạp kiến thức một cách bền lâu, chứ không phải chỉ hễ cần thì mới hỏi bạn Gúc gồ. Bạn này "rằng hay thì thật là hay" nhưng mà cái bạn ấy "sâu" ra thì là của ai chứ có phải của mình đâu?! Chưa nói, chẳng có "nội công" mà lại thích dùng "chiêu thức" thì rất dễ "tẩu hỏa...".
 
Biết rằng là vậy nhưng Internet giúp người ta hiểu biết gấp vạn lần người xưa (nhưng thường xong rồi lại quên). Gỉả sử tôi muốn tìm những câu hỏi, giải đáp hoặc là phải học hoặc tìm những cuốn sách đại loại như "Chuyện Đông chuyện Tây" mà không phải lúc nào cần cũng tìm được, thêm nữa nhồi nhét vào đầu nhiều thứ quá có ngày chắc phải ra ôm cột điện cười suốt ngày...

Cái gì cũng có 2 mặt của nó, nếu thấy khả thi thì ta cứ làm. Kiến thức là của chung nhân loại, mỗi cá nhân chỉ có thể biết nhiều hoặc biết ít cộng lại nó sẽ tạo ra một kho dữ liệu thật khổng lồ. Người đưa tin cũng mong muốn được mọi người chia sẻ, nâng cao sự hiểu biết. Internet là gì? Lợi ích của Internet?

Cũng nhờ có Internet mà người ta có thể trả lời ngay giải Nobel Văn học, Vật lý, Y học, Hóa học năm 2011 được tổ chức ở đâu và ai là người được trao giải và... nhiều thứ liên quan. Nếu chỉ căn cứ vào kiến thức sẵn có thì ngay cả các giáo sư chuyên ngành cũng phải trả lời rằng chịu khó chờ vài ngày nữa… sẽ trả lời sau mà chưa chắc đã chính xác.

Biết dùng những từ khóa phù hợp để Google Search tìm những thông tin chính xác phục vụ cộng đồng là hay lắm rồi bởi nhiều người cũng Google Search mà đâu có ra, thêm nữa Google Search được tạo ra để làm gì? Chắc chắn không phải để ngắm chơi cho vui.
 
Điện ảnh là nghệ thuật thứ bảy. Xin cho biết sáu nghệ thuật kia.

AN CHI: Sáu nghệ thuật kia là:
1. âm nhạc,
2. múa,
3. hội họa,
4. điêu khắc,
5. kiến trúc,
6. kịch.
Thời Baroque (thời nghệ thuật rất phát triển ở châu Âu), người ta chia nghệ thuật ra làm 6 loại : hội họa (drawing & painting), điêu khắc (sculpture), kiến trúc (architecture), sân khấu (theatre & dance), văn học (literature & philisophy) và âm nhạc (music). Sau này khi điện ảnh (cinema) xuất hiện, những người đời sau mới gọi điện ảnh là nghệ thuật thứ 7.
Em thấy có sự khác nhau giữa An Chi và bác Lam Sơn rồi. Theo An Chi thì 7 loại hình nghệ thuật này thuộc thể loại nghe - nhìn. Còn của bác Lam Sơn thì có thêm văn chương không thuộc nghe nhìn hoàn toàn. Như vậy thì theo ai là đúng nhỉ? Nhờ các cao thủ (bác Lam Sơn, bạn Nobita...) chỉ giáo giúp.
 
Rất tiếc là món này tớ lại không rành, PATE ạ! Mà hỏi bạn Gúc gồ thì tớ cũng khác gì bạn đâu.

(Vừa thử hỏi bạn Gúc, thấy câu hỏi này thuộc dạng được nhiều người tò mò muốn biết. Dưng đến đâu cũng thấy... "Thời Baroque... philisophy... Sau này...").
 
Mới tìm được bài viết có vẻ chi tiết hơn mời bạn PATE xem:

Nguồn gốc của tên gọi Nghệ thuật thứ bảy.



Người yêu thích điện ảnh ở Việt Nam lâu nay ít khi để ý đến nguồn gốc tên gọi “Nghệ thuật thứ bảy” dành cho điện ảnh, mặc dù thỉnh thoảng vẫn gặp trên báo chí tên gọi này. Mươi năm lại đây lác đác xuất hiện một số tài liệu giải thích rằng: “Sở dĩ gọi điện ảnh là nghệ thuật thứ bảy vì nó ra đời sau 6 nghệ thuật có trước nó”.

Nhưng 6 nghệ thuật có trước nó là những nghệ thuật gì, thì mỗi người liệt kê ra những tên khác nhau.

Trong công trình “Văn học dân gian và nghệ thuật tạo hình điện ảnh” tiến sỹ Nguyễn Mạnh Lân và tiến sỹ Trần Duy Hinh liệt kê 6 nghệ thuật đó là: Văn học, Múa, Âm nhạc, Hội họa, Kiến trúc và Sân khấu.

Cuốn “Điện ảnh – Nghệ thuật thứ bảy” do Cao Thụy biên soạn lại liệt kê ra: “ Văn học, Kiến trúc, Nghệ thuật tạo hình (trong đó có điêu khắc,hội họa, đồ họa, trang trí mỹ nghệ ) Sân khấu, Múa, Âm nhạc.”

Các liệt kê trên không có sự thống nhất khi nêu tên những nghệ thuật ra đời trước điện ảnh. Hơn nữa trong số các nghệ thuật trên không ai nêu ra “Nhiếp ảnh” cả. Không rõ vì lý do gì, vì nhiếp ảnh không phải là một nghệ thuật hay vì nó ra đời sau điện ảnh? Đặc biệt không ai cho biết xuất xứ của tên gọi “Nghệ thuật thứ bảy”.

Người đầu tiên dùng cụm từ “Nghệ thuật thứ bảy” là Ricciotto Canudo (1879 – 1923). Ông là người Pháp gốc Ý, là nhà văn, nhà thơ, nhà biên kịch, nhà nghiên cứu văn học và nghệ thuật. Cụm từ “Nghệ thuật thứ bảy” được ông dùng không phải để đặt tên cho điện ảnh mà dùng nó khi viết về điện ảnh trong quá trình nghiên cứu tính chất và mối quan hệ của các loại hình nghệ thuật. Lúc đầu ông còn chưa dùng cụm từ “nghệ thuật thứ bảy” mà dùng cụm từ “ nghệ thuật thứ sáu” để chỉ điện ảnh.

Việc nghiên cứu tính chất của các loại hình nghệ thuật đã được tiến hành từ thời Cổ đại. Trong cuốn sách “ Phân loại nghệ thuật” (1) nhà mỹ học xô-viết M. Kagan cho biết nhà nghiên cứu nghệ thuật người Đức Max Dessoir (2) (1867 – 1947) phát hiện ra là vào thời “hậu Aristote” người ta đã tách ra 6 loại hình nghệ thuật và căn cứ vào tính chất của chúng xếp thành hai nhóm: 1/ Nhóm nghệ thuật tĩnh gồm có Kiến trúc, Điêu khắc và Hội họa. 2/ Nhóm nghệ thuật động gồm có Âm nhạc , Thơ và Múa.

Sau này Friedrich Hegel ( 1770 – 1831) trong “Những bài giảng về Mỹ học”, theo một hướng nghiên cứu khác, đã xếp 6 nghệ thuật trên thành hai nhóm: 1/ Nhóm có kích cỡ vật thể nhỏ dần gồm Kiến trúc, Điêu khắc và Hội họa. 2/ Nhóm có khả năng biểu hiện tăng dần gồm Âm nhạc, Thơ và Múa.

Điện ảnh sau khi ra đời, nhờ sự tìm tòi sáng tạo của các nghệ sỹ, đã dần dần vươn tới tầm cỡ một nghệ thuật. Các nhà trí thức, các nghệ sỹ, các nhà lý luận rất ủng hộ xu hướng này và bằng những phân tích lý luận sâu sắc tác động mạnh vào quá trình hoàn thiện nghệ thuật điện ảnh. Một trong những người đó là Ricciotto Canudo.

Nhà đạo diễn, nhà lý luận điện ảnh Pháp Jean Epstein (1897 – 1953) đã viết: “ Vào năm 1911 và nhiều năm sau đó, khi phim ảnh, trên thực tế và trên lý luận, còn là trò tiêu khiển cho học sinh, là phương tiện giải trí hấp dẫn, thì Canudo đã hiểu rằng điện ảnh có thể và cần phải trở thành một Nàng Thơ mới mà lúc đó nó mới chỉ tồn tại trong tiềm năng. Ông đã nhìn thấy những khả năng phát triển cụ thể của điện ảnh và những tiền đồ vô tận đang mở ra trước nó”. (3) Trong cuốn “Lịch sử lý luận điện ảnh” (4) tác giả Guido Aristarco gọi ông là người tiên phong đặt nền móng cho lý luận điện ảnh.

Ricciotto Canudo trong quá trình nghiên cứu tính chất của các nghệ thuật cũng sử dụng mô hình hai nhóm nghệ thuật trên. Năm 1911 ông cho đăng bài “Sự ra đời của nghệ thuật thứ sáu – Tiểu luận về điện ảnh”, trong đó ông bỏ “Thơ” ra, chỉ phân tích tính chất của 5 nghệ thuật và điện ảnh được ông gọi là nghệ thuật thứ sáu. Về sau, trong quá trình hoàn thiện lý luận của mình, ông đã đưa “Thơ” trở lại và năm 1923 ông xuất bản công trình “ Tuyên ngôn của bảy nghệ thuật”.

Khác với các hướng nghiên cứu trước đây, khi sử dụng mô hình hai nhóm nghệ thuật, R. Canudo cho rằng có hai nghệ thuật chính là Kiến trúc và Âm nhạc. Kiến trúc có hai nghệ thuật phù trợ là Điêu khắc và Hội họa, tạo thành một nhóm. Âm nhạc có hai nghệ thuật phù trợ là Thơ và Múa, tạo thành một nhóm.

Hai nhóm nghệ thuật này có những tính chất khác nhau. Nhóm I có 3 tính chất: đó là nghệ thuật không gian, là nghệ thuật tĩnh và là nghệ thuật tạo hình. Còn nhóm II có 3 tính chất: đó là nghệ thuật thời gian, là nghệ thuật động và là nghệ thuật tiết tấu.

Có thể thấy rằng trong nghiên cứu của mình, khi chọn ra 6 nghệ thuật để phân tích, R. Canudo đã kế thừa cơ sở lý luận của những người đi trước, chứ không tùy tiện chọn ra 6 nghệ thuật nào cũng được.

Trong “Tuyên ngôn của bảy nghệ thuật”, sau khi phân tích tính chất của 6 nghệ thuật ở hai nhóm trên, ông dành vị trí thứ bảy cho điện ảnh mà ông gọi là “Nghệ thuật tổng thể”. Theo R. Canudo thì Điện ảnh tổng hợp các tính chất của 6 nghệ thuật trên. Tức là Điện ảnh vừa là nghệ thuật không gian lại vừa là nghệ thuật thời gian; vừa là nghệ thuật tĩnh lại vừa là nghệ thuật động; vừa là nghệ thuật tạo hình lại vừa là nghệ thuật tiết tấu.

R. Canudo viết: “ Lý thuyết về nghệ thuật thứ bảy mà tôi đã trình bày lần đầu tiên cách đây 3 năm ở khu Latinh là phù hợp với mọi logich và được biết đến trên toàn thế giới. (…) Nhiều kẻ đã sử dụng khái niệm nghệ thuật thứ bảy cốt để kiếm tiền mà không dám chịu trách nhiệm về ý nghĩa của từ Nghệ thuật. Chúng ta cần Điện Ảnh để tạo nên Nghệ Thuật tổng thể, nơi hội tụ của mọi nghệ thuật”.(5)

Ông viết tiếp: “Ngày nay, “vòng chuyển động” của mỹ học khép lại đày kiêu hãnh trong một tổng thể các nghệ thuật mang tên Điện Ảnh. Nếu chúng ta coi hình oval như hình ảnh tượng trưng cho vòng đời , vòng chuyển động gãy khúc ở hai cực, nghệ thuật hay mọi nghệ thuật được thể hiện theo chiều ngang trên giấy như sau:

Đã bao thế kỷ trôi qua, cho đến ngày nay, đối với tất cả các dân tộc trên trái đất này, hai nghệ thuật (chính) với bốn nghệ thuật phù trợ vẫn không thay đổi. Cái được gọi là tiến triển của nghệ thuật chỉ là cách chơi chữ khó hiểu mà thôi.
Ngày nay chúng ta biết tổng hợp một cách thần kỳ vô vàn kinh nghiệm của con người. Chúng ta biết kết hợp Khoa học và Nghệ thuật để nắm bắt và cố định nhịp điệu của ánh sáng. Sự kết hợp đó được gọi là Điện Ảnh.”(5)

Điện ảnh không chỉ có một tên gọi là “Nghệ thuật thứ bảy”. Một số người còn đặt cho điện ảnh những tên khác nữa. Đạo diễn điện ảnh Pháp Abel Gance (1889 – 1981) gọi điện ảnh là “ Nghệ thuật thứ sáu”. Nhà phê bình Emile Viyermose của tạp chí Temps gọi là “Nghệ thuật thứ năm”(6) . Còn đạo diễn điện ảnh Jean Cocteau ( 1889 – 1963) thì gọi điện ảnh là “Nàng Thơ Thứ Mười” (7).

Như chúng ta biết, theo thần thoại Hy lạp, thần Zeus có 9 cô con gái đa tài mà thần rất yêu quý. Thần Zeus giao cho mỗi cô cai quản và bảo trợ một nghệ thuật chữ Hy Lạp viết là “Musa”. Ở Việt Nam từ “Musa” được dịch thành “Nàng Thơ”. Chín Nữ thần (Nàng Thơ) đó là:

1. Calliope: Nữ thần Sử thi
2. Clio : Nữ thần Lịch sử
3. Erato : Nữ thần Thơ trữ tình
4. Euterpe : Nữ thần Âm nhạc
5. Melpomene: Nữ thần Bi kịch
6. Polimynie : Nữ thần Thuật hùng biện
7. Terpsichore : Nữ thần Múa
8. Thalie : Nữ thần Hài kịch
9. Uranie : Nữ thần Thiên văn

Như vậy sau 9 Nàng Thơ, 9 Nữ thần nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, Jean Cocteau dùng “Nàng Thơ Thứ Mười” để đặt tên cho điện ảnh. Tên gọi này ít được phổ biến, nhưng cũng được một số nước dùng, như ở Nga chẳng hạn, người viết thường dùng “Nàng Thơ thứ mười” nhiều hơn là “Nghệ thuật thứ bảy”. Còn hai tên gọi kia thì rơi vào lãng quên.



http://img35.imageshack.us/img35/9352/mani32677859068.jpg
Bìa cuốn sách “Tuyên ngôn của bảy nghệ thuậtxuất bản năm 1923.

Source: Nguồn gốc của tên gọi Nghệ thuật thứ bảy. Vũ Quang Chính
vanchuongviet.org

(1) M. Kagan : “Phân loại nghệ thuật”, NXB “Nghệ thuật”, Leningrad, 1972. Trang 20, Tiếng Nga.(2) M. Dessoir: “Ăsthetik und allgemeine Kunstwissenschaft. Stuttg., 1906, Trang 306.
(3) Jean Epstein: Le cinematographe vu de l’Etna, Ecrivains reunis, Paris,s.d. Trích dẫn theo cuốn “Lịch sử lý luận điện ảnh” của Guido Aristarco. Bản tiếng Nga. NXB Nghệ thuật, Moskva, 1966, tr.15.
(4) Guido Aristarco: “Storia delle teoriche del film” . Bản tiếng Nga, NXB “Nghệ thuật” Moskva,1966.
(5) Tạp chí La Gazette des sept arts , số 2, 25/1/1923.
(5) Như trên
(6) Trích dẫn theo Georges Sadoul , Le cinema devient un art, 2 vol. Denoel, Paris, 1952.
(7) Theo Wikipedia tiếng Pháp.
 
Mới chỉ 2 câu trong cuốn sách đã tranh luận như vậy thì thiết nghĩ hơn 1500câu chắc phải tranh luận dài dài các Bác.

Chuyện gì cũng chỉ có đúng tương đối, ngay cả các định luật vật lý newton còn chưa chính xác hoàn toàn 100% nữa là.

Vì vậy kô nên quá câu nệ đi sâu vào tiểu tiết bác nhỉ.
 
Back
Top